Mẹ chồng tôi già yếu và mắc bệnh đãng trí, ngày qua ngày tôi là người trực tiếp chăm sóc bà. Tháng nào anh cả cũng gửi 20 triệu để tôi lo liệu, mua đồ bổ dưỡng cho bà. Nhưng khi thấy số tiền ấy khá lớn, lòng tham trong tôi trỗi dậy. Tôi lén lút bớt xén, chỉ mua những món ăn rẻ tiền, còn lại thì giữ lại để tiêu xài cho bản thân. Nghĩ rằng bà đã lẫn, tôi chẳng bận tâm, cho rằng mọi việc rồi sẽ trôi qua mà chẳng ai hay biết.
Thời gian trôi qua, rồi cũng đến ngày bà qua đời. Tôi lo liệu tang lễ cho bà như trách nhiệm của một người con dâu, cố gắng che giấu sự áy náy, và tự trấn an rằng chẳng ai có thể biết được những gì tôi đã làm. Nhưng khi dọn dẹp đồ đạc trong phòng bà, tôi vô tình lật tấm chiếu bà vẫn nằm lên, và nhìn thấy một tờ giấy A4 cũ kỹ bên dưới.
Trên tờ giấy ấy là nét chữ run rẩy của mẹ chồng, dòng chữ ngắn gọn nhưng đủ khiến tôi rùng mình: *“Cảm ơn con dâu đã chăm sóc mẹ trong những ngày cuối đời. Mẹ biết con vất vả, và mẹ biết con đã làm gì với số tiền anh con gửi. Mẹ không trách con, chỉ mong sau này con sống đàng hoàng hơn.”*
Tôi sững người, cảm giác hối hận và sợ hãi xen lẫn, từng chữ như cứa vào lương tâm. Hóa ra, dù trí nhớ có phai nhạt, bà vẫn nhận ra mọi chuyện, và bà vẫn chọn im lặng cho đến cuối đời, chỉ để lại những dòng cuối cùng này như một lời nhắc nhở. Lòng tham của tôi đã khiến tôi mất đi sự tôn trọng mà bà đã dành cho mình, và bài học cay đắng này sẽ mãi là vết hằn trong lương tâm.
Đôi khi, những điều ta nghĩ rằng có thể che giấu mãi mãi lại chính là điều mà người khác thấu hiểu rõ nhất. Lời cảm ơn cuối cùng của bà không phải là sự tha thứ, mà là một tấm gương để tôi nhìn lại lòng mình.
News
Cả nhà đang đi ăn tối thì chồng cứ liên tục có chuông điện thoại reo lên, anh không nghe mà lại tắt đi rồi cầm máy nhắn tin rồi xin phép về sớm có việc để tôi cùng mẹ chồng bắt taxi đi về. Một lúc sau định vị trong điện thoại báo anh đang ở khách sạn, tôi mách mẹ chồng đến tận nơi rằn mặt. Tưởng đôi trẻ sẽ chìm đắm trong hạnh phúc nhưng cô bồ lập tức cứ-ng h-ọng không còn dám bén mảng khi gặp nhân vật này
Tối hôm đó, cả nhà đang dùng bữa vui vẻ thì điện thoại của chồng tôi cứ liên tục reo lên. Anh nhìn màn hình, không nghe máy mà chỉ nhắn tin đáp lại. Chốc lát sau, anh xin phép…
Trong ngày cưới, bố mẹ chồng lên trao cho 5 cây vàng, tôi chắc mẩm ‘ chuột sa chĩnh gạo rồi đây’. Xong việc hai vợ chồng mới ngồi đếm phong bì, đến phần quà của bố mẹ thì chồng mới dám thú nhận toàn bộ số vàng đó là vàng giả, tôi ôm hận xách valy thẳng về nhà mẹ đ-ẻ
Ngày cưới, tôi trong chiếc váy trắng tinh khôi, lòng tràn đầy hạnh phúc và mong đợi về một khởi đầu mới. Trước sự chứng kiến của mọi người, bố mẹ chồng tiến lên trao cho chúng tôi món…
Đi du học rồi yêu luôn ông chú U60, suốt 3 năm nay chưa bao giờ tôi thấy mặt bố chồng tương lai. Mãi đến dịp cả nhà đi du lịch chung mới có cơ hội chạm mặt, vừa nhìn thấy tôi đã tái mặt khi biết bố đ-ẻ của anh chính là ông nội của mình
Ba năm trước, tôi đi du học và tình cờ gặp anh – một người đàn ông U60 nhưng đầy phong độ, cuốn hút và thông minh. Chúng tôi nhanh chóng gắn bó, bất chấp khoảng cách tuổi tác….
Chăm sóc mẹ chồng suốt 13 năm nhưng không có tên trong di chúc nhưng phận làm dâu nên tôi cũng chẳng dám ho he. Anh chị đến nhận phần xong đi về hết để bà nằm đó bơ vơ một mình, lúc sau bà gọi tôi lại đưa cho một tờ giấy… dở ra đọc thì ối dồi ôi…
Suốt 13 năm qua, tôi đã tận tụy chăm sóc mẹ chồng, từ khi bà còn khỏe cho đến lúc sức yếu, chẳng một lời kêu ca. Ngày ngày, tôi lo từng bữa ăn, từng viên thuốc, chỉ mong…
Mẹ chồng đưa 500k bảo làm 2 mâm cỗ sang sang đãi khách, tôi cầm tiền xong tặc lưỡi bảo ‘dễ ợt, chỗ này ăn cả tôm hùm cũng đủ’… đến khi dọn mâm lên thì cả nhà cho-á-ng vá-ng
Hôm đó, mẹ chồng đưa cho tôi 500 nghìn, bảo tôi chuẩn bị hai mâm cỗ sao cho “sang sang” để đãi khách. Nhìn số tiền trong tay, tôi bật cười thầm nghĩ: *“Chừng này tiền mà đòi cỗ…
Chồng mất, tôi không đi bước nữa mà ở vậy chăm bố chồng. Ông bảo tôi nghỉ việc ở nhà bố nuôi, mỗi đêm chỉ cần làm đúng nhiệm vụ của mình giúp ông việc này. Vài tháng sau tôi b-ấ-t ng-ờ bị ‘sình bụng’, hàng xóm ai cũng lời ra tiếng vào nhưng khi biết lý do thì tất cả đều s-ố-c đ-iến-g
Khi chồng tôi qua đời, tôi quyết định không đi thêm bước nữa, mà ở lại chăm sóc bố chồng. Ông đã lớn tuổi, sức khỏe ngày một yếu, và tôi cảm thấy mình có trách nhiệm thay chồng…
End of content
No more pages to load