Tôi vừa bước vào phòng siêu âm, lòng đầy hồi hộp nhưng lại không ngờ mình lại gặp chồng mình, đang đưa một người phụ nữ lạ mặt đi khám thai. Thời gian như ngừng lại, nhưng trái tim tôi không hề rối bời. Ngày qua ngày, tôi vẫn thản nhiên với cuộc sống của mình: đi làm kiếm tiền, tối về tụ tập bạn bè, và thỉnh thoảng đặt vé đi du lịch cùng gia đình. Tôi đã quen với việc nuôi dưỡng những ước mơ của riêng mình, không cần chờ đợi hay dựa dẫm vào ai khác.

Thế nhưng, cuộc sống có những bất ngờ mà chúng ta không thể lường trước. Khi chồng tôi trở về trong đêm khuya, hơi men vương vấn, tôi không hề chờ đợi những lời giải thích. Chỉ một câu hỏi, “Sao anh về muộn vậy?” cũng đủ để anh cảm nhận sự lạnh lùng trong ánh mắt tôi.

Bệnh nhẹ sao không đi trạm y tế có BHYT mà cứ phải bệnh viện tuyến trên? - Tuổi Trẻ Online

Khi đêm khuya tĩnh lặng, chồng tôi chợt nhận tin dữ. Bà nội vừa qua đời sáng nay. Trái tim anh như ngừng đập, như vừa mất đi một phần quan trọng trong cuộc sống. Tôi nhìn anh, thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng không cảm thấy đau lòng. Trong tâm trí tôi, hình ảnh người phụ nữ lạ ấy vẫn hiện lên, cùng với sự phản bội mà tôi đang cố gắng quên.

“Em có buồn không?” Anh ngập ngừng hỏi, sự yếu đuối lộ rõ trên gương mặt.

Tôi thở dài, trả lời với giọng đều đều: “Em buồn, nhưng không vì bà nội. Em buồn vì chính anh.”

Từ giây phút ấy, mọi thứ thay đổi. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự thật mà bấy lâu nay mình cố tình lảng tránh. Có lẽ, tôi đã quá chán nản với việc giữ gìn một cuộc hôn nhân không còn nguyên vẹn. Những chuyến du lịch sang chảnh không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng tôi, cũng như không thể thay thế được tình yêu và sự tôn trọng mà tôi đáng lẽ phải nhận.

Chồng tôi vẫn chưa nhận ra rằng, chính sự thản nhiên của tôi đã giúp tôi bước qua nỗi đau mà anh tạo ra. Và giờ đây, khi đối diện với mất mát, tôi lại không còn là người phụ nữ sẵn lòng tha thứ. Tôi quyết định, đã đến lúc tôi phải sống cho chính mình, dù có thể đó là một con đường đầy chông gai.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng rọi qua khung cửa, tôi biết rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Bà nội ra đi để lại những kỷ niệm, nhưng tôi cũng phải tìm cách giải thoát bản thân khỏi những ràng buộc không đáng có. Có thể tôi sẽ không phải là người mẹ hoàn hảo, nhưng tôi sẽ là người phụ nữ mạnh mẽ của chính mình.

Đúng vậy, cuộc sống vẫn tiếp diễn, và tôi sẽ không để bản thân bị kẹt lại trong quá khứ.