Khi bước vào hôn nhân, tôi từng nghĩ rằng tình yêu sẽ là sợi dây bền chặt gắn kết hai người mãi mãi. Nhưng rồi, thực tế phũ phàng hơn nhiều. Tôi đang mang thai đứa con đầu lòng, một đứa trẻ là kết tinh của tình yêu mà tôi từng tin tưởng. Nhưng đúng lúc này, tôi lại phát hiện ra chồng mình có người phụ nữ khác.
Tôi đã ghen. Ghen đến mức trái tim như bị bóp nghẹt. Nhưng tôi không làm ầm lên, không tra hỏi, cũng không khóc lóc trước mặt anh. Tôi tỏ ra bình thản. Ngày đi làm, tối về vẫn chuẩn bị những món ăn anh thích, vẫn dọn dẹp nhà cửa chu đáo. Tôi cố gắng giữ một hình ảnh hoàn hảo, nhưng trong lòng là một mớ hỗn độn.
Gần đến ngày sinh, khi mọi thứ đã trở nên quá sức chịu đựng, tôi quyết định dọn đồ về nhà mẹ đẻ. Tôi không nói nhiều, chỉ bảo với anh rằng tôi cần không gian yên tĩnh để chuẩn bị đón con. Trong lòng, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc buông bỏ, mặc kệ anh và “cô ta” muốn làm gì thì làm.
Tối hôm đó, khi tôi vừa ổn định chỗ ở tại nhà mẹ, điện thoại đột nhiên rung lên. Là anh gọi. Ban đầu, tôi không muốn nghe. Nhưng sau đó, chuông đổ liên tục, cuối cùng tôi đành bắt máy.
Em… về nhà đi, làm ơn… – Giọng anh khàn đặc, nghẹn ngào như sắp khóc.
Tôi cau mày, cảm thấy khó hiểu. Lẽ nào anh nghĩ tôi dễ bị mủi lòng đến vậy? Nhưng rồi, anh thốt lên một câu khiến tôi sững người:
Mẹ mất rồi… đột ngột quá… Anh không biết phải làm sao nữa…
Tim tôi như thắt lại. Dù oán hận anh, nhưng tôi không thể vô cảm trước nỗi đau này. Mẹ anh, người từng yêu thương tôi như con gái ruột, đã rời xa thế giới này. Tôi lập tức quay về, để thấy anh ngồi co ro trên sofa, khuôn mặt đẫm nước mắt.
Đêm đó, không có những lời trách móc, không còn những dằn vặt. Chỉ có anh và tôi cùng đối diện nỗi đau mất mát.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, liệu chúng tôi có thể vượt qua những vết nứt đã hằn sâu hay không. Nhưng giây phút đó, tôi chọn ở lại. Không phải vì anh, mà vì tình người, và vì đứa con sắp chào đời, cần một gia đình để lớn lên.