×

Cuối tuần đi họp lớp ở Sầm Sơn nên tôi nhờ mẹ chồng trông con giúp, bà hoan hỷ đồng ý ngay còn bảo đi cả tháng cũng được. Vậy mà sau đêm ‘xõa’ cùng bạn bè, vừa trở về nhà bà đã chỉ thẳng mặt nói ‘đúng là nhà tôi vô phúc mới có thứ con dâu như chị’ rồi cầm ba lô của cháu trai n-é-m thẳng ra đường. Tôi giằng lại con từ tay bà rồi lái xe trở về, lúc mở ba lô ra mới s-ố-c ng-ấ-t khi thấy mảnh giấy bên trong…

 

Cuối tuần, tôi háo hức đi họp lớp ở Sầm Sơn, dịp hiếm hoi được gặp lại những người bạn cũ sau nhiều năm. Vì con còn nhỏ, tôi nhờ mẹ chồng trông giúp. Không ngờ bà đồng ý ngay, còn cười bảo:

Đi cả tháng cũng được, mẹ lo được mà!

Tôi yên tâm phần nào, giao con cho bà rồi lên đường. Một đêm ở Sầm Sơn, tôi như trút hết mọi mệt mỏi, vui vẻ cùng bạn bè mà quên cả giờ giấc. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Sáng sớm hôm sau, khi vừa bước chân vào nhà, tôi đã thấy mẹ chồng đứng chờ sẵn với gương mặt đỏ bừng. Bà không đợi tôi nói câu nào, chỉ thẳng tay vào mặt tôi mà mắng:

Đúng là nhà tôi vô phúc mới có thứ con dâu như chị!

Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà cầm lấy ba lô của con tôi, ném thẳng ra đường. Tôi giật mình, vội lao tới giằng lại con từ tay bà, lòng đầy tức tưởi nhưng không nói nổi câu nào.

Tôi bế con lên xe, lái thẳng về nhà mà nước mắt cứ chảy dài. Lòng rối bời, tôi không thể hiểu nổi vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Về đến nhà, tôi mở ba lô của con ra để kiểm tra đồ đạc. Nhưng thay vì quần áo hay đồ chơi, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một mảnh giấy được gấp ngay ngắn.

“Tâm thư”.

Tôi mở ra, từng dòng chữ như đâm thẳng vào tim:

“Chị là loại phụ nữ ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà bỏ mặc con cái. Chị không xứng đáng làm dâu nhà tôi. Chị không có tư cách nuôi dạy cháu tôi. Hãy suy nghĩ lại về vai trò làm mẹ, làm vợ của mình, trước khi quá muộn.”

Tôi ngồi sụp xuống, tay run rẩy. Có lẽ nào chỉ vì tôi đi họp lớp một buổi mà bà đã nhìn tôi như một người mẹ vô trách nhiệm?

Đi họp lớp mỗi người phải đóng 6 triệu, tôi từ chối, sau đó rời khỏi nhóm chat chung mà không hề hối hận

Tôi nhìn con trai đang ngủ say trên giường, lòng đau như cắt. Phải chăng tôi đã sai khi để con ở nhà? Hay là mẹ chồng tôi chỉ đang tìm cớ để áp đặt quan điểm của bà?

Tôi cầm điện thoại, định gọi cho chồng để nói rõ mọi chuyện, nhưng lại chần chừ. Nếu anh đứng về phía bà, tôi sẽ phải đối mặt thế nào?

Những dòng tâm thư ấy không chỉ là lời trách móc, mà còn là một cú tát vào lòng tự trọng của tôi. Nhưng tôi không thể để nỗi đau này làm lu mờ đi sự thật rằng tôi đang cố gắng từng ngày vì gia đình mình.

Tôi tự nhủ, lần này mình sẽ đứng lên, nói chuyện thẳng thắn với chồng và mẹ chồng. Làm dâu là học cách yêu thương và dung hòa, nhưng điều đó không có nghĩa là phải chịu đựng mọi điều vô lý.

Tôi sẽ bảo vệ bản thân mình, và quan trọng hơn cả, bảo vệ con trai tôi. Vì con xứng đáng được lớn lên trong một môi trường tràn đầy tình yêu thương, chứ không phải những mảnh tâm thư lạnh lùng như thế này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://tinhay8.com - © 2024 News