Khi con gái tôi thông báo yêu một thiếu gia Hà Nội, lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Làm cha mẹ, ai mà chẳng mừng khi con mình tìm được người tử tế, có điều kiện. Nhưng bên cạnh niềm vui, tôi cũng không khỏi lo lắng: gia đình mình chỉ làm nông, lại chẳng dư giả gì, liệu có phù hợp với nhà trai không?
Trái ngược với nỗi lo ấy, con rể tôi – cậu Phong – không những không chê bai mà còn rất chân thành. Cháu thường xuyên ghé thăm, lúc thì mua quà, lúc thì gửi tiền hỗ trợ sửa sang nhà cửa. Có lần, cháu nói:
“Bố mẹ cả đời vất vả, bây giờ để con lo. Bố mẹ chỉ cần sống an nhàn thôi.”
Tôi nghe mà ấm lòng. Cháu còn quyết định xây tặng vợ chồng tôi một căn nhà vườn khang trang ngay giữa làng – nơi mà cả đời tôi chẳng dám mơ đến. Căn nhà đẹp đến mức ai đi qua cũng ngó vào khen ngợi. Tôi và vợ sống trong niềm hạnh phúc tưởng như trọn vẹn.
Thế nhưng, ở được đúng một tháng, niềm vui ấy đột ngột bị thay thế bằng một cảm giác bàng hoàng khi tôi tình cờ lên sân thượng. Đang dọn dẹp, tôi thấy một tờ giấy nhét trong khe bàn thờ hóa vàng, có vẻ như cháu đặt ở đó nhưng quên đốt. Tò mò, tôi mở ra và đọc.
Lá thư ngắn gọn, nhưng từng chữ như một nhát dao cứa vào tim tôi:
“Bố mẹ kính yêu,
Con xin lỗi vì đã giấu chuyện này. Căn nhà này không phải do con mua hay xây, mà là từ một khoản vay con chưa kịp nói với vợ. Con sợ mọi người lo lắng, nên quyết định tặng bố mẹ trước. Nhưng số tiền này con đang phải trả góp hằng tháng. Mong bố mẹ thông cảm và đừng nói gì với vợ con. Con sẽ cố gắng trả nợ trong thời gian sớm nhất.”
Tối đó, khi ngồi trước mâm cơm, nhìn con rể vẫn vui vẻ trò chuyện, tôi không biết nên vui hay buồn. Cháu không phải thiếu gia giàu sang như lời đồn, nhưng sự chân thành, tấm lòng vì gia đình vợ đã khiến tôi cảm động. Tôi quyết định không nói gì, chỉ âm thầm tự nhủ sẽ tìm cách giúp đỡ cháu giảm bớt gánh nặng.
Căn nhà này, dù xây từ tiền vay mượn, nhưng lại chất chứa một thứ còn quý giá hơn cả tiền bạc – đó là tình cảm và sự hiếu nghĩa mà cháu dành cho gia đình tôi.