Suốt 13 năm qua, tôi đã tận tụy chăm sóc mẹ chồng, từ khi bà còn khỏe cho đến lúc sức yếu, chẳng một lời kêu ca. Ngày ngày, tôi lo từng bữa ăn, từng viên thuốc, chỉ mong bà vui vẻ, khỏe mạnh, coi bà như mẹ ruột của mình. Nhưng khi di chúc được mở ra, tôi không có tên trong đó. Cảm giác thoáng buồn, nhưng phận làm dâu, tôi không dám đòi hỏi gì, chỉ âm thầm chấp nhận.

Khi anh chị đến nhận phần tài sản thừa kế, họ nhanh chóng hoàn tất thủ tục rồi rời đi, để bà nằm đó, một mình lặng lẽ. Sau khi mọi người đã về hết, bà gọi tôi lại, bảo tôi ngồi bên cạnh, ánh mắt trìu mến mà tôi chưa từng thấy. Bà đưa cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm, đặt vào tay tôi, và nhẹ nhàng nói: *“Đây là phần của con.”*

Có thể là hình ảnh về 4 người, mọi người đang học và bệnh viện

Hóa ra, suốt những năm qua, bà âm thầm theo dõi và ghi nhận sự chăm sóc của tôi. Bà muốn thử lòng tôi, muốn biết liệu tôi có thật sự tận tâm vì tình thương hay chỉ vì phần tài sản. Khi thấy tôi không than vãn hay đòi hỏi, bà mới quyết định trao lại cuốn sổ tiết kiệm này cho tôi. Đó là phần quà cuối cùng bà dành cho tôi, không chỉ vì tôi đã làm tròn bổn phận dâu con mà còn là sự thừa nhận tình cảm chân thành tôi dành cho bà.

Cầm cuốn sổ trên tay, tôi xúc động không chỉ vì giá trị vật chất, mà vì tình cảm mà bà dành cho tôi. Cuộc đời đôi khi cho chúng ta những bài học về lòng trung thực và kiên nhẫn, để rồi vào lúc không ngờ nhất, chúng ta nhận lại được phần thưởng xứng đáng từ chính những người mà ta từng hết lòng yêu thương và kính trọng.