Ngày mẹ tôi đến viện để sinh, không khí thật đặc biệt. Suốt bao năm chờ đợi, bao hy vọng chất chồng, cuối cùng gia đình tôi cũng sắp có được đứa con trai. Bà nội đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ trong lòng lời hứa và kỳ vọng ấy. “Nếu không sinh được con trai, thì đừng mong mà thừa kế cái nhà này,” bà nói, như thể đó là lời phán quyết của một người đang ôm chặt truyền thống của gia tộc.

Bố mẹ tôi, dù tuổi đã lớn, vẫn không từ bỏ ý định. Dù biết bao nhiêu khó khăn, mẹ vẫn quyết tâm làm IVF để mong đứa con trai mà bà nội hằng trông ngóng. Ngày sinh nở ấy đến, mẹ nằm trên giường bệnh mệt mỏi nhưng ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc. Khi nghe tin em trai ra đời khỏe mạnh, cả nhà ai nấy cũng xúc động, vui mừng.

Nhưng riêng bố, ông không hòa vào niềm vui ấy. Tôi thấy ông đứng lặng lẽ ở một góc phòng, ánh mắt trầm ngâm, bối rối. Chỉ có tôi và ông biết rõ một sự thật mà mọi người vẫn giấu kín trong lòng: đứa con ấy, người em trai mà cả gia đình mong chờ, không phải là con ruột của bố.

Quyết định ấy, là một sự hy sinh to lớn của bố mẹ. Vì lời hứa với bà nội, vì dòng họ và cũng vì tình yêu vô điều kiện của bố dành cho mẹ. Lặng lẽ chấp nhận điều này, bố đã hy sinh cả cái tôi của mình để gia đình có được niềm vui. Những năm tháng sau này, bố không bao giờ nhắc lại chuyện đó. Ông vẫn dành trọn yêu thương cho em trai như một người cha đích thực, như thể ông chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi đau âm thầm ấy.

Em trai lớn lên, mang niềm hy vọng của cả dòng tộc, nhưng trong mắt bố, điều quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc của gia đình, của mẹ và của chúng tôi – những người ông yêu thương nhất.