×

Biết tôi có bồ nhưng vì đang UT giai đoạn cuối nên mẹ vợ cũng tặc lưỡi cho qua. Trong suốt nửa năm bà nằm viện, tôi vẫn một tay chăm sóc từng ly từng tí: thay bỉm, gội đầu, cũng chẳng ngại hôi khai, còn con r-uộ-t của bà thấy bẩn là tránh xa. Cảm kích trước sự nhiệt tình của chàng rể, mẹ đã di chúc toàn bộ nhà cửa, xe cộ cho, còn anh em bên nhà vợ trắng tay. Nhưng khi dở sấp giấy tờ ra đi công chứng thì tôi r-ợ-n ng-ườ-i khi biết sự thật ki-nh hoà-ng

 

Hôm ấy, sau một thời gian dài mẹ vợ nằm viện, sức khỏe bà yếu dần, không qua khỏi. Tang lễ diễn ra trong sự tiếc thương của cả gia đình. Khi mọi thứ lắng xuống, tôi được gia đình triệu tập để bàn về di chúc của mẹ vợ.

Tôi bước vào phòng khách, nơi anh em bên nhà vợ đã ngồi kín. Trên bàn là sấp giấy tờ, trong đó có tờ di chúc mà mẹ vợ tôi nhờ luật sư soạn sẵn trước khi mất.

Tôi vẫn nhớ rõ những lời bà nói với tôi trên giường bệnh:
“Con rể à, mẹ biết con không phải người hoàn hảo, nhưng trong nửa năm qua, con đã chăm sóc mẹ bằng cả tấm lòng, còn hơn cả ruột thịt. Những gì mẹ để lại, mẹ muốn con thừa hưởng.”

Lời nói ấy khiến tôi yên tâm và có phần tự hào. Dù có sai lầm trong quá khứ, tôi tin mình đã làm đúng khi hết lòng chăm sóc bà trong lúc khó khăn nhất.

Cảm động hình ảnh con trai ôm mẹ già đợi khám bệnh

Luật sư mở tờ di chúc và bắt đầu đọc:


“Theo ý nguyện của tôi, toàn bộ tài sản, bao gồm căn nhà tại địa chỉ…, xe hơi, và số tiền tiết kiệm…, tôi để lại cho…”

Tim tôi đập mạnh. Tất cả ánh mắt trong phòng đổ dồn vào tôi. Nhưng ngay sau đó, khi cái tên được đọc lên, tôi như rụng rời:

“… để lại cho con gái tôi, Trần Thị Linh, với điều kiện: Nếu chồng cô ấy, Phạm Văn Minh, có bất kỳ mối quan hệ ngoài luồng nào được chứng minh, quyền thừa kế sẽ tự động hủy bỏ.”

Cả căn phòng chết lặng. Lưng tôi đẫm mồ hôi, tay run rẩy nắm chặt chiếc ghế. Anh em bên nhà vợ bắt đầu thì thầm, còn vợ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.

Luật sư tiếp tục lật một sấp giấy khác:
“Đây là bản phụ lục, ghi rõ chi tiết điều kiện thừa kế. Trong đó, mẹ vợ anh đã thuê thám tử điều tra trong 6 tháng qua, kèm theo các tài liệu chứng minh…”

Tôi sững người khi nhìn thấy những tấm ảnh được đặt lên bàn. Đó là hình tôi cùng người phụ nữ khác, nắm tay, đi ăn, thậm chí ôm nhau trong xe. Mọi thứ rõ ràng đến mức tôi không thể chối cãi.

“Thế này là sao?” Vợ tôi đứng dậy, giọng nghẹn lại. “Anh giải thích đi!”

Tôi ú ớ, nhưng mọi lời nói giờ đây chẳng còn giá trị. Những tháng ngày tôi tự hào về sự tận tụy hóa ra chỉ là một màn kịch được bà âm thầm chứng kiến. Mẹ vợ, người tôi tưởng đã “tặc lưỡi cho qua,” thực chất đã nhìn rõ mọi thứ và âm thầm chuẩn bị cho khoảnh khắc này.

Cuối cùng, tài sản thuộc về vợ tôi và các anh chị em bên nhà. Tôi bước ra khỏi căn nhà ấy, tay trắng, lòng trĩu nặng bởi sự hối hận và nỗi nhục nhã không bao giờ xóa được.

 

Related Posts

Our Privacy policy

https://tinhay8.com - © 2024 News