Bà nội tôi đã hơn 90 tuổi, sức khỏe yếu dần, biết mình không còn nhiều thời gian nên bà gọi tất cả các con về, bàn bạc chuyện chia tài sản. Bà có một căn nhà mặt phố và một khoản tiết kiệm lớn, tổng cộng 14 tỷ đồng. Theo ý bà, nhà bác cả và nhà tôi mỗi nhà được 6 tỷ, riêng cô út – người con gái út sống xa nhà, ít gắn bó – chỉ được 2 tỷ.
Ngày bà tuyên bố quyết định, cả nhà im lặng, không ai phản đối, nhưng sắc mặt cô út thì tối sầm lại. Sau bữa cơm, tôi nghe loáng thoáng cô nói với mẹ tôi:
Mẹ tôi chỉ cười, dịu giọng:
Em út mà, sao không nghĩ đơn giản là mẹ muốn để lại nhiều hơn cho những người chăm sóc bà lúc tuổi già? Cô cũng có gia đình riêng, sống thoải mái rồi mà.
Nhưng lời giải thích của mẹ không làm cô nguôi giận. Cô bắt đầu hành động: rêu rao rằng mẹ tôi và bác cả đã “thao túng” bà nội, thậm chí còn tung tin mẹ tôi ép bà phải chia tài sản theo ý mình. Chuyện đến tai bà, nhưng mẹ tôi chỉ nhẹ nhàng gạt đi:
Mẹ đừng buồn, cứ để em nó nói. Người trong nhà hiểu nhau là đủ.
Không dừng lại ở đó, cô còn nghĩ kế “lật ngược tình thế”. Cô tìm đến luật sư, yêu cầu kiểm tra lại di chúc với lý do bà nội bị “ép buộc”, nhưng bà đã lường trước chuyện này và mọi thủ tục pháp lý đều hợp lệ. Cuối cùng, cô quay sang làm những điều nhỏ nhặt hơn: bịa chuyện, gây mâu thuẫn giữa các anh em, và thậm chí có lần cô lớn tiếng với mẹ tôi trước mặt cả nhà, khiến ai nấy đều ái ngại.
Mẹ tôi vẫn điềm tĩnh, không tranh cãi, không bực tức. Tôi thầm tức giận thay mẹ, nhưng bà chỉ bảo:
Cô út còn nhỏ lòng, cứ để mẹ lo.
Rồi một ngày, mọi chuyện bất ngờ thay đổi. Mẹ tôi âm thầm làm một việc: bà dùng phần tiền thừa kế của mình, góp thêm cả khoản tiết kiệm riêng, mua một căn hộ nhỏ gần trung tâm thành phố và đứng tên cô út. Ngày giao nhà, mẹ tôi gọi cả gia đình đến, giao chìa khóa cho cô, chỉ nói ngắn gọn:
Đây là món quà của chị và các anh em dành cho cô. Nhà không cần cô trả ơn, chỉ mong cô yên lòng, sống vui vẻ.
Cô út sững người, đôi mắt đỏ hoe. Lần đầu tiên, cô bật khóc trước mặt cả nhà, nghẹn ngào:
Em… em xin lỗi. Em sai rồi…
Kể từ hôm đó, cô út thay đổi hẳn. Cô thường xuyên về thăm bà nội, quan tâm mẹ tôi và hòa đồng hơn với anh chị em.
Tôi nhận ra rằng, đôi khi cách tốt nhất để giải quyết mâu thuẫn không phải là đối đầu, mà là cho đi một cách bao dung. Sự cao thượng của mẹ không chỉ hóa giải lòng ghen tị của cô út, mà còn giữ trọn vẹn tình cảm gia đình, điều mà tiền bạc chẳng bao giờ mua được.