Nhận tin từ mẹ Vương, cả tôi và bố mẹ đều chạy tới phòng cấp cứu đợi nửa ngày trời Vương mới tỉnh. Nhìn mẹ Vương vật vã khóc lóc bên giường bệnh con trai, lòng tôi đau buốt.

Tôi với Vương yêu nhau ngay từ năm thứ nhất đại học. Hai đứa hẹn sau này ra trường, có công việc sẽ tổ chức đám cưới. Đúng như lời hứa, sau khi có việc làm ổn định, Vương đã cầu hôn tôi. Lúc đó, tôi hạnh phúc vô cùng.

Lần đầu dẫn Vương về ra mắt, bố mẹ tôi rất ưng ý vì anh khá điển trai, khéo léo, ăn nói nhẹ nhàng, có công việc tốt. Khi về nhà Vương, mẹ anh cũng rất tâm lý và quý mến tôi.

Mọi thứ được tính là thuận lợi cho đến ngày 2 gia đình gặp nhau. Tôi cũng đã nói cho bố mẹ biết mẹ Vương là mẹ đơn thân. Vậy mà, khi đến nhà Vương và gặp mẹ anh, vừa thấy mặt thông gia, mẹ tôi đã ngất xỉu, còn bố thì cũng tím tái mặt mày, không nói nên lời. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tôi và Vương vội vàng đưa mẹ đến bệnh viện.

Chuyện tình cảm của tôi với Vương rất suôn sẻ cho tới khi đôi bên gia đình gặp nhau. (Ảnh minh họa)

Nằm viện gần 2 tiếng mẹ tôi mới tỉnh lại. Vừa nhìn thấy tôi, mẹ ôm chặt khóc nghẹn bảo:

“Con không thể lấy thằng Vương được. 2 đứa dừng lại ngay nghe không”.

Tôi hoảng quá cuống quýt hỏi mẹ lý do. Biết không thể giấu được con gái, bà kể trong nước mắt. Ngày xưa, mẹ Vương và bố tôi yêu nhau nhưng ông bà nội đã quyết không bố tôi phải lấy mẹ. Dù lúc đó, mẹ Vương nói có bầu nhưng ông bà vẫn kiên quyết bỏ ngoài tai. Khi bố mẹ tôi kết hôn thì mẹ của Vương cũng bỏ đi mất tích. Vì vậy, bà khẳng định rằng Vương chính là con rơi của bố tôi.

Nghe mẹ nói đến đây, chân tay tôi bủn rủn, tôi chạy ra khỏi phòng bệnh tìm một nơi khóc nức nở. Khi quay trở lại tôi thấy Vương cũng đứng ở đó. Dường như anh đã được nghe câu chuyện của mẹ tôi. Anh im lặng nhìn tôi một hồi rồi không nói không rằng bỏ ra lấy xe máy lao đi như bay. Bất ngờ, 1 tiếng sau mẹ anh nhận được cuộc gọi thông báo anh gặp tai nạn, chấn thương nặng.

Nhận tin từ mẹ Vương, cả tôi và bố mẹ đều chạy tới phòng cấp cứu đợi nửa ngày trời Vương mới tỉnh. Nhìn mẹ Vương vật vã khóc lóc bên giường bệnh con trai, lòng tôi đau buốt. Tôi muốn chạy tới ôm anh nhưng câu chuyện mẹ kể lại khiến tôi chẳng thể cất bước chỉ đành bất lực đứng nhìn. Thực sự tôi cũng không biết phải làm sao mới có thể chấp nhận được sự thật chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ.

Tôi không biết phải làm sao mới có thể chấp nhận được sự thật chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ. (Ảnh minh họa)

Cho tới khi Vương tỉnh táo lại hẳn, mẹ anh gọi tôi tới nhà nói chuyện bảo:

“Thật ra 2 đứa không hề có quan hệ máu mủ. Vương không phải con của bố Trang. Trong thời gian mẹ yêu bố Trang, mẹ đã bị một người đàn ông hãm hiếp. Vì sợ mang tai tiếng, nên mẹ không dám nói. Trong tình thế bất đắc dĩ, mẹ yêu và không muốn mất bố của Trang nên đã nói dối rằng mẹ có bầu với ông ấy. Nhưng người tính chẳng bằng trời tính, ông ấy không vượt được qua rào cản của gia đình để bảo vệ tình yêu với mẹ. Ngược lại chọn nghe theo bố mẹ, bỏ rơi mẹ để cưới mẹ Trang.

Ngày ấy, mẹ còn tới gặp riêng mẹ Trang để nói chuyện nhưng vẫn không thể níu kéo được người đàn ông của mình. Bố Trang nói sẽ chịu trách nhiệm nuôi đứa con do mẹ sinh tới khi trưởng thành chứ không dám cãi lời cha mẹ. Thất vọng, mẹ liền bỏ đi nơi khác sinh sống”.

Tôi và Vương đều bất ngờ vì câu chuyện của mẹ anh. Lúc đó, tôi liền hỏi:

“Thế là bọn con được cưới nhau đúng không ạ?”.

Mẹ anh cười tươi gật đầu. Tôi vui mừng chạy đến ôm anh, sau đó thông báo cho bố mẹ của mình biết:

“Vương không phải con rơi của bố. Mẹ anh ấy đã cho chúng con cưới nhau”.

Cuối cùng chúng tôi cũng sắp được lấy nhau. Nút thắt giữa 3 người, bố mẹ tôi – mẹ Vương cũng được tháo cởi. Nghĩ lại vẫn thấy chuyện tôi vừa trải qua thật khó tưởng tượng nổi. Không biết mọi người có ai rơi vào hoàn cảnh bố đẻ với mẹ chồng là tình cũ của nhau giống như tôi không? Mong là sau này cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi được suôn sẻ, hạnh phúc, bố mẹ đôi bên vui vẻ với nhau.

NẮNG