Tôi sững sờ khi nghe Phong bảo từ nay đừng liên lạc gì với anh nữa vào đúng lúc tôi đang định thông báo về cái thai với anh. Chúng tôi yêu nhau đã được 1 năm và ăn ở với nhau như vợ chồng. Vậy mà vào lúc quan trọng nhất anh lại bỏ rơi tôi. Tôi hỏi lý do thì Phong lạnh lùng bảo mẹ anh đi xem bói, nói hai đứa tôi không hợp tuổi. Tôi chết điếng, tôi không nghĩ đó là lý do, có lẽ lý do duy nhất chính là việc tôi nghèo, chỉ ở trong căn phòng trọ 15 mét vuông.
Hôm đó gặp tôi xong, Phong biến mất không dấu vết. Tôi chỉ biết nhà Phong ở trong thành phố chứ không biết chính xác nhà anh ở đâu. Nghe Phong nói gia đình anh có 2 công ty, mẹ anh là người nắm hết tài chính trong nhà.
Tôi không biết phải làm thế nào khi bụng mỗi ngày một to mà Phong thì biệt vô âm tín, tôi cứ ngồi trong phòng rồi khóc cả ngày. Hôm đó đến nửa đêm rồi mà tôi cứ nôn ọe rồi khóc rấm rứt, bỗng có tiếng gõ cửa, tôi lau nước mắt ra mở thì thấy một người đàn ông lạ mặt cất tiếng hỏi:
– Em bị sao thế? Sao khóc cả ngày thế kia?
Tôi đơ người, chẳng biết trả lời thế nào, vội lau nước mắt chạy ra bảo tôi ổn. Người đàn ông đó bước về rồi lát nữa chạy sang, bê theo một tô cháo nóng hổi bảo tôi ăn đi. Nghe bảo anh tên Nam – làm cửu vạn, anh họ của cậu Tú ở phòng bên. Tôi cầm tô cháo, vừa ăn nước mắt vừa chảy dài.
Tôi kể cho Nam nghe tình hình của mình hiện tại, tôi bảo tôi khổ quá, chẳng có ai bên cạnh, cũng chẳng biết làm gì với tình hình hiện tại thì Nam động viên tôi cố lên, chuyện gì cũng có cách giải quyết, đừng làm liều mà khổ mình.
Rồi từ ngày đó, hôm nào Nam cũng mua đồ ăn cho tôi, anh khuyên tôi nên giữ đứa bé vì lúc đó bụng tôi đã lùm lùm. Tôi đang không biết phải làm thế nào thì Nam gợi ý rằng hay để tôi làm đám cưới với anh, anh sẽ đứng ra nhận làm cha đứa bé, mọi người chắc chắn sẽ không biết chuyện này.
Nam về tận nhà bố mẹ tôi thưa chuyện rồi ngay trong tháng anh bảo bố mẹ tổ chức lễ cưới. Ngày cưới, thấy họ nhà trai đến rước dâu mà tôi chỉ muốn khóc. Cứ ngỡ mình sẽ lấy được ông chồng tử tế, nào ngờ cuối cùng lại bước chân vào làm vợ một ông cửu vạn.
Thế nhưng khi bước vào nhà Nam, tôi mới thấm thía được thế nào là hạnh phúc. Bố mẹ anh cưng tôi như trứng mỏng, bà không cho tôi đụng chân đụng tay vào bất kỳ việc gì. Nam ra hiệu cho tôi bảo đừng nói gì với bố me, để mình anh lo liệu.
Từ ngày lấy tôi về, Nam làm việc quần quật, anh chăm lo cho tôi từng li từng tí, không để tôi thiếu thứ gì. Đến khi tôi sinh được thằng cu, gia đình anh càng chiều tôi hơn. Dù lúc đó, cuộc sống kinh tế vẫn còn nhiều khó khăn nhưng chưa bao giờ tôi phải chịu cực khổ. 2 năm sau, Nam cũng mở được cái xưởng gỗ nho nhỏ, cuộc sống của hai vợ chồng dần ổn định hơn.
Tôi và Nam cũng đã có thêm một đứa con chung. Anh vẫn giữ bí mật về đứa con của tôi với Phong. Từ chỗ thấy ê chề khi phải lấy một người chồng làm cửu vạn, giờ đây tôi mới thấy mình hạnh phúc nhường nào khi gặp được Nam. Trải qua nhiều biến cố và sóng gió, người ta mới thực sự thấm thía được thế nào hạnh phúc.