Người ta bảo giàu vì bạn, sang vì vợ đúng không sai tí nào. Phụ nữ mà biết vun vén thì chồng được nhờ. Còn như vợ tôi, được đồng nào xào đồng nấy thì xem như vứt. Không biết đến lúc nào mới có nhà đẹp xe sang như người ta.
Nói ra thì bảo nói xấu vợ. Nhưng tôi chán vợ mình quá. Đã ăn bám chồng rồi còn không biết cách chi tiêu, thành thử lúc nào tôi cũng như phải đeo đá trên lưng, mệt mỏi vô cùng. Mọi người cứ tưởng tượng mà xem, vừa nuôi con lại vừa nuôi vợ, áp lực lắm chứ có đùa đâu.
Vợ tôi trước làm giáo viên mầm non. Làm hợp đồng với nhà nước nên lương tháng chẳng được bao nhiêu. Phụ nữ nên ngoài xăng xe thì còn thêm cả mấy khoản son phấn mỹ phẩm. Thật tình mà nói, tôi đã nhắc vợ nhiều lần về vấn đề này rồi. Người ta còn son rỗi thì mới trang điểm này kia. Còn mình có chồng rồi, cứ đua đòi làm cái gì không biết. Lúc hẹn hò tôi cũng không quan tâm tới mấy chuyện tiền bạc đâu cứ nghĩ yêu thì cưới thôi. Tới lúc lấy về rồi mới hiểu, cuộc sống hôn nhân không phải là viển vông, cơm áo gạo tiền quan trọng hơn cái gọi là yêu rất nhiều.
Đã nghèo lại còn gặp cái eo nữa chứ. Người mong có con sinh đôi không được, nhà tôi chỉ muốn đẻ tách ra cho đỡ gánh nặng kinh tế, cuối cùng cưới xong vợ tôi sinh đôi luôn 2 thằng con trai, nếu kiếm giúp việc cũng phải trả người ta gấp đôi lương. Sau tôi tính thà để vợ nghỉ việc ở nhà chăm con còn hơn vì lương cô ấy có như không. Vợ tôi lúc đầu không chịu đâu nhưng tôi nói rõ:
“Em cứ làm như mình có quyền quyết định ấy. Em đi làm có đủ tiền để lo tiền giúp việc chăm 2 đứa không? Bà nội bà ngoại đã không nhờ được gì rồi. Mình phải biết lựa cơm mà gắp mắt chứ. Còn em không đồng ý thì ly hôn đi. Chứ anh không gánh nổi đâu đấy”.
Vợ tôi đương nhiên chẳng dám ly hôn nên chọn ở nhà. Có điều cô ấy chỉ ở nhà trông con, ăn bám chồng mà cũng không nên thân, ăn tiêu hoang phí lắm. Một tháng tôi đưa chục triêu cũng bay biến hết, có tháng còn âm. Tôi không hiểu sao người ta nuôi con nhàn nhã, còn nhà tôi lại vất vả và tốn kém như thế. Con thì uống cả sữa mẹ, cả sữa ngoài nhưng hở tí lại phải đi viện rồi bác sĩ. Mà khổ một cái là sinh đôi nên đứa này ốm là đứa kia cũng lăn ra ốm theo. Mệt mỏi lắm.
Thấy đưa cho vợ bao nhiêu cũng hết, tiền tiết kiệm cũng chẳng để được đồng nào. Tôi chán nản vô cùng. Hỏi thì bảo:
“Anh xem nhà 4 người, riêng 2 đứa con tháng đã hết 4, 5 triệu tiền bỉm sữa, còn tiền ăn uống điện nước nữa. Em phải chi tiêu hà tiện lắm mới được thế. Đó là chưa kể đến việc đi viện rồi thuốc men hàng tháng đấy nhé”.
Lúc nào cô ấy cũng mang 2 đứa con ra làm lý do tiêu tiền. Nhiều lúc bực tôi quát:
“Cô tiêu thiếu thì tự nghĩ cách mà kiếm thêm. Sức tôi có hạn, không phải cái máy in tiền mà cô cứ hỏi cái là tôi đưa ngay được. Sao không sang mà hỏi hàng xóm xem họ cho con ăn cái gì mà cả năm chẳng uống viên thuốc nào. Con mình sữa nọ sữa kia, hở tí là lại đi viện”.
Và cũng vì bực với vợ nên nhiều khi dù cô ấy kêu thiếu, tôi vẫn nhất quyết không đưa thêm để cho tự mà xoay xở lấy mới thấm kiếm tiền không phải dễ. Tôi cũng tránh việc vợ được đằng chân lân đằng đầu, thấy chồng dễ là cứ đòi mãi. Bực nhất là hôm vừa rồi nhà có giỗ, tôi là con trưởng phải đứng ra tổ chức. Lâu ngày mới về quê nên tôi cũng nói chuyện với mẹ, bảo là để cho vợ mình tự đi chợ rồi cơm nước. Bà cứ ở nhà trông 2 đứa là được rồi. Làm cũng chỉ 5 mâm cỗ thôi, không nhiều nên mình vợ tôi tự xoay được. Hôm ấy tôi đưa cho vợ 2 triệu bảo làm 5 mâm cỗ. Tiện ví thì tôi rút đưa cả, ai ngờ chiều tối mọi người ăn uống xong về hết, còn 2 vợ chồng tôi hỏi:
“Nay cỗ bàn sắm sửa hết bao nhiêu? Anh thấy hơi ít món đấy, chẳng biết người ta đến ăn có chê không nữa”.
Vợ tôi trả lời:
“Anh đưa 2 triệu em tiêu hết rồi. Em phải tính kỹ lắm mới đủ tiền, giờ thực phẩm thịt cá đắt kinh. Làm sao mà đầy ắp được như người ta”.
Tôi nghe bực mình mắng:
“Cô đúng là ăn bám còn tiêu hoang, chồng cứ đưa bao nhiêu là tiêu hết bấy nhiêu, có 5 mâm cỗ chứ nhiều nhặn gì? Đừng có tưởng tôi không đi chợ nên không biết”.
Bất ngờ nghe tôi nói thế, vợ nổi giận đùng đùng trách ngược lại:
“Anh nghĩ 2 triệu của anh to lắm hả. Sau này anh tự cầm tiền mà chi tiêu cho biết”.
Sau đó cô ấy còn ôm con về ngoại bảo không thể sống nổi cùng người chồng nhỏ mọn, tính toán như tôi. Thế có bực không cơ chứ. Mấy hôm nay, vợ tôi không thèm liên lạc về nhà luôn. Tôi đang nghĩ chẳng biết có nên về ngoại một chuyến để nói cho ông bà bên đó nghe không. Mọi người cho tôi lời khuyên với.
News
Vợ Đăng Khôi quá chất chơi, ai cũng bất ngờ với bộ ảnh mới đây
Dù đang bầu bí nhưng nhan sắc của Thủy Anh trong bộ ảnh cưới với Đăng Khôi khiến ai nấy bất ngờ. Kỷ niệm 11 năm ngày cưới, cặp đôi Đăng Khôi và Thủy Anh một lần nữa khiến khán…
‘Cô tiên từ thiện’ vừa bị b::ắt là ai?
Ngay sau khi Nguyễn Đỗ Trúc Phương (SN 1994, ngụ quận 1) bị khởi tố bị can, bắt tạm giam về tội Tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy lan truyền, thông tin đời tư của ‘Cô tiên…
Diệp Lâm Anh khó yêu thêm ai sau đổ vỡ hôn nhân?
Chia sẻ sau vụ ly hôn, giành quyền nuôi con, Diệp Lâm Anh thể hiện sự buồn bã và khẳng định không có người mẹ nào muốn xa con: “Trái tim này quá đau, không thể nào đau hơn nữa. Đối với…
Cát Phượng chia sẻ xúc động về con trai khi suốt ngày “tấm ảnh cưới” của 2 mẹ con bị đưa ra câu view
Mới đây, Cát Phượng đăng ảnh chụp cùng quý tử và tâm sự, con dù lớn nhường nào vẫn chỉ là đứa trẻ trong lòng mẹ. Cát Phượng mong ước khi già đi, được con bảo vệ như ngày nào mình từng yêu thương,…
Việt Trinh lần đầu nói thẳng về chuyện bất hòa với Diễm Hương vì Lý Hùng
Mới đây, Việt Trinh chia sẻ lại một thước phim trong Tình nàng áo trắng 2. “Ký ức đẹp với chị Hồng Đào, chị Diễm Hương, Y Phụng”, cô viết. Nhiều khán giả để lại bình luận khen ngợi nhan sắc…
Người xưa có câu: “Trai tốt không lấy vợ mận gai, gái ngoan không gả chồng lêu lổng”, tại sao lại như vậy?
Cưới vợ gả chồng từ lâu đã là một trong những mốc quan trọng, có ảnh hưởng sâu rộng trong cuộc đời mỗi người. Đặc biệt là trong xã hội xưa, khi mà dư luận và danh dự gia đình,…
End of content
No more pages to load