Vợ chồng tôi kết hôn đã 6 năm, hiện sinh sống và làm việc tại Hà Nội. Quê tôi Ninh Bình, còn vợ ở tận Hà Tĩnh, vậy nên tết năm nào cả nhà cũng tết nội tết ngoại mà như chạy sô.
Từ ngày cưới nhau, như luật bất thành văn, cứ hết ngày làm việc cuối cùng của năm là cả nhà về nội sắm sửa, đón tết, đến sáng mồng hai lại lục đục bắt xe về quê ngoại từ sớm. Nhiều lần mẹ tôi có nói gần nói xa, ý là quê ngoại xa quá, đâu cần thiết tết năm nào cũng về, vừa mất thời gian lại vừa mệt mỏi. Những lần như thế vợ tôi đều tỏ ý khó chịu. Chiều vợ nên kể từ khi cưới nhau, cứ ăn tết nội xong thì chúng tôi lại về quê ngoại.
Rồi mấy hôm trước, vợ tôi thỏ thẻ, nói là được nghỉ mấy ngày tết mà ở nội ít ngày ngoại ít ngày, vừa đi lại mệt mỏi mà tết lại không trọn vẹn, chi bằng giờ chia đều ra, năm nay ăn tết ở nội, năm sau ăn tết ở ngoại, vừa không vất vả đi lại, vừa đỡ tốn kém, vừa đón một cái tết trọn vẹn bên người thân.
Tôi nghe vợ nói cảm thấy cũng có lý nên bèn gọi điện bàn bạc với mẹ tôi. Mẹ tôi nghe xong thì tỏ thái độ phản đối ngay. Mẹ cho rằng tôi là con trai cả trong nhà còn vợ tôi là dâu cả, không lý gì ngày tết lại không đón tết ở nhà. Hơn nữa bà cho rằng vợ tôi như thế là không được, con gái lấy chồng thì phải chu toàn việc nhà chồng đã, sau đó mới đến việc nhà mình, rằng “mồng 1 tết nội, mồng hai tết ngoại”, rằng “thừa nội mới chí ngoại”. Đại để mẹ tôi không đồng ý luân phiên ăn tết nội ngoại như thế. Hoặc là cả nhà ăn tết nội xong về ngoại, hoặc thấy vất vả quá thì ít về đi, chứ làm gì có chuyện con gái lấy chồng rồi mà tết lại không về nội đón tết.
Những gì mẹ tôi nói tôi cũng thấy không sai. Vợ tôi chỉ là muốn bớt vất vả chứ cô ấy hình như không nhận thức được trách nhiệm của một người con dâu cả đối với nhà chồng là rất quan trọng. Tôi có nói lại với vợ những gì mẹ tôi nói, nói cô ấy đừng có ý nghĩa năm nay tết nội năm kia tết ngoại nữa. Thứ nhất vì mẹ tôi không đồng ý. Thứ hai nữa tôi thấy làm vậy cũng không hợp lý lắm. Có vậy thôi mà vợ tôi như nổi cơ điện, nói mẹ tôi, nói tôi, nói cả nhà tôi ích kỉ chỉ nghĩ cho riêng mình.
Cô ấy nói con trai là con, con gái cũng là con. Bố mẹ tôi muôn tết có con cháu sum vầy thì bố mẹ cô ấy cũng thế. Vả lại vì quê cô ấy xa nên rất ít về, chỉ có tết dài ngày mới về được, còn quê nội thì hầu như nghỉ lễ hay tranh thủ cuối tuần đều năm về mấy lần. Có thể vì điều kiện xa xôi nên cô ấy chấp nhận, nhưng việc mẹ chồng áp đặt con dâu phải lo tết nhà chồng xong mới được về nhà đẻ hay không về cũng được là không công bằng với cô ấy, với cả bố mẹ cô ấy.
Tôi chưa bao giờ thấy ai lý luận nực cười như vậy. Nếu nói công bằng thì làm gì có chuyện gì là công bằng tuyệt đối. Cô ấy là đàn bà con gái lấy chồng rồi, ưu tiên nhà chồng trước là việc đương nhiên, sao qua suy nghĩ của cô ấy lại thành ra là bất công với lại coi thường. Là vợ tôi đang quan trọng hóa mọi chuyện đó chứ.
Vợ tôi lúc nào cũng nói cô ấy biết sống, biết cư xử cho hay cho phải. Vậy mà việc làm tròn trách nhiệm của một người con dâu, nhất là dâu cả thì cô ấy lại xem thường. Mẹ tôi nói “Nếu nó muốn về ăn tết bên ngoại thì từ nay cho nó về luôn đi”. Tôi biết phải bực lắm mẹ tôi mới nói nặng nề như thế.
Tết nhất cận kề rồi, tôi không muốn mẹ con bất đồng, vợ chồng hục hặc. Tôi có bàn bạc cả tình cả lý nhưng vợ tôi nghe chừng chưa chịu hiểu. Cô ấy nói tôi nhu nhược, cái gì cũng nghe mẹ, ngay cả việc cho vợ con về đón tết bên ngoại cũng không tự quyết định được. Đã vậy, cô ấy còn cứng đầu tuyên bố, nghỉ tết cô ấy sẽ về nội vài ngày sau đó xin phép bố mẹ chồng về ngoại, có không ưng cô ấy cũng đi, còn tôi muốn ăn tết ở đâu thì tùy. Đổi lại, năm sau cô ấy sẽ ăn tết nội, không về ngoại nữa.
Tôi cũng không hiểu sao, đang yên đang lành vợ tôi lại nghĩ ra cái trò ăn tết nội ngoại luân phiên như thế. Đã vậy, cô ấy còn dùng từ ngữ nặng nề để chỉ trích mẹ chồng, chỉ trích chồng vì cho rằng chúng tôi ích kỉ. Tôi có nên nhất quyết phản đối việc về ăn tết ở ngoại để cô ấy hiểu không phải mình muốn gì cũng được? Hay là cứ để một mình cô ấy dắt con về ngoại ăn tết, còn tôi sẽ không về. Chẳng lẽ mẹ tôi đã nói như thế mà tôi còn theo vợ đi thì mẹ tôi sẽ đau lòng lắm.