Tôi đã sống bên chồng suốt 10 năm, quãng thời gian ấy không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng tình yêu anh dành cho tôi vẫn luôn đong đầy, bất chấp việc chúng tôi mãi chưa có con.

Mỗi năm, vào ngày 20/10 – ngày Phụ nữ Việt Nam, anh luôn tặng tôi một chỉ vàng. Mỗi lần như thế, anh thường nắm tay tôi cười nói: “Sau này, nếu chúng ta có con, em có thể tặng lại cho con, coi như món quà của ba.” Anh còn nói, vì anh thích con gái nên luôn mong dịp 20/10 mỗi năm sẽ không chỉ được mua quà cho vợ, mà còn có thể mua quà cho con gái mình.

Cứ như vậy, tôi cất giữ từng chỉ vàng mà anh tặng, nhưng sâu trong lòng vẫn mong chờ một ngày, chúng tôi sẽ thực sự có đứa con để chia sẻ niềm vui ấy.

Và rồi niềm hạnh phúc ấy cũng đến. Sau 10 năm dài đằng đẵng, cuối cùng tôi cũng mang thai và sinh ra một bé gái kháu khỉnh. Đó là những tháng ngày mà chúng tôi ở bên nhau hạnh phúc nhất. Tôi mới sinh còn yếu, nhưng anh chăm vợ, chăm con từng chút một.

Mỗi ngày, chồng tôi chỉ được ngủ khoảng 2-3 tiếng vì vừa đi làm vừa chăm vợ con. Vậy nhưng, anh luôn cười. Anh thường nói với tôi rằng ‘anh cảm thấy hạnh phúc và ấm áp lắm, dù bây giờ con còn nhỏ chăm sóc sẽ vất vả nhưng anh vui vì được làm điều đó, em cứ thoải mái nghi ngơi đi, bất cứ khi nào mệt cứ nghỉ ngơi để anh về anh làm nốt cho nhé’.

Dù hiện tại chúng tôi chỉ đủ ăn đủ mặc nhưng tôi vẫn luôn thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi một gia đình như vậy!

Nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài bao lâu. Khi con mới được vài ngày tuổi, chồng tôi gặp tai nạn giao thông trên đường về nhà. Anh mất, bỏ lại tôi và đứa con nhỏ giữa cuộc đời trống trải.

hình ảnh

Tôi nhớ rất rõ ngày hôm đó. Trời đã chập tối, tôi ngồi bên cửa sổ, trong lòng ôm con gái, chờ anh về. Điện thoại reo lên, nhưng không phải giọng của anh mà là của một người lạ.

“Chị là vợ của anh Hải phải không? Anh ấy vừa gặp tai nạn, chị nên tới ngay.”

Tôi bàng hoàng, thế giới như sụp đổ dưới chân. Khi tới nơi, tất cả đã quá muộn. Anh ra đi ngay trên đường về nhà, mang theo niềm hạnh phúc dang dở của gia đình chúng tôi.

Ngày 20/10 năm nay khác hẳn mọi năm. Thay vì tấm lòng vui vẻ đón nhận chỉ vàng anh tặng, giờ đây trong nhà chỉ có một bó hoa cúc trắng tôi tự tay mua về, đặt bên cạnh bàn thờ anh. Tôi ngồi xuống, bế con, nhìn di ảnh chồng mà lòng nặng trĩu. Anh đã không còn ở bên, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mong rằng mình sẽ đủ vững vàng để nuôi dạy con nên người.

Mỗi khi ngồi bên bàn thờ, tôi lại nhớ về những ngày chúng tôi còn sống cùng nhau, từng khoảnh khắc giản đơn nhưng đầy ý nghĩa. Tôi thì thầm như thể anh vẫn còn nghe được:

“Anh à, em sẽ làm được, phải không? Em sẽ thay anh chăm sóc cho con, nuôi con khôn lớn.”

Dường như, không gian vẫn lặng lẽ đáp lại sự mong mỏi ấy. Nhìn con gái nhỏ đang ngủ say trong vòng tay, tôi thầm hứa với chính mình rằng dù có khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ cố gắng làm một người mẹ đủ mạnh mẽ cho con.

Một ngày, mẹ chồng tôi đến thăm. Bà nhìn tôi với ánh mắt thương xót, rồi nhẹ nhàng nói:

“Con à, mẹ biết con đau lòng, nhưng cuộc đời con vẫn còn dài. Đừng chỉ sống vì quá khứ, hãy sống cho con nữa. Hải ở trên cao chắc chắn sẽ không muốn thấy con buồn mãi đâu.”

Tôi gật đầu, nhưng không giấu nổi sự chênh vênh trong lòng. Sự ra đi đột ngột của anh khiến tôi không thể hiểu hết được những gì bà đang nói. Tôi vẫn còn đó những cảm xúc không thể diễn tả thành lời, nỗi đau vẫn đeo bám tôi từng đêm. Nhưng rồi khi nhìn con, tôi nhận ra mình không thể buông xuôi. Mỗi ngày mới là một cơ hội để tiếp tục, dù không có anh bên cạnh.

Có lần, tôi ngồi trước bàn thờ, đặt thêm một chỉ vàng mà anh từng tặng vào hộp quà nhỏ. Tôi nói với anh:

“Anh à, đây là món quà anh để lại cho con. Em sẽ giữ gìn cho đến khi con lớn lên và có thể tự tay nhận nó. Em biết anh đã mong mỏi điều này từ rất lâu.”

Khi con gái của chúng tôi dần lớn, tôi sẽ kể cho con nghe về bố nó, về tình yêu mà chúng tôi đã dành cho nhau, về những món quà nhỏ anh để lại, và về cách anh luôn mong rằng con sẽ có được những điều tốt đẹp nhất. Mỗi lần nhìn vào di ảnh của anh, tôi lại nhớ về những gì chúng tôi đã chia sẻ, và thấy mình cần phải mạnh mẽ hơn nữa.

Nỗi đau của sự mất mát sẽ không bao giờ biến mất, nhưng tôi biết, với tình yêu và kỷ niệm mà anh đã để lại, tôi sẽ có đủ sức mạnh để bước tiếp, để nuôi con lớn lên và trở thành một người mà anh sẽ tự hào. Và trong những ngày tháng ấy, anh sẽ luôn sống mãi trong trái tim tôi và con, như một ngọn lửa âm thầm soi sáng, dẫn đường cho chúng tôi trên chặng đường phía trước.