ình thường, mỗi năm, cứ vào ngày mồng 10 của tháng 7 này, vợ chồng Bình sẽ lại sắp xếp lên đường về quê ngoại giỗ bố Bình. Ông mất vào đúng mùa hoa sen hồng nở nên trong ngày giỗ, mẹ con Bình luôn kính cẩn đặt lên ban thờ một lọ sen hồng lớn.
Khi còn sống, bố Bình cũng thích hoa sen nhất. Nhà chẳng có ao nên ông tự tay trồng hoa sen cạn trong những chiếc chậu đất, đặt ở trước nhà. Ông bảo, chỉ cần được ngắm sen thôi thì bao nhiêu muộn phiền, bon chen đều tan biến hết.
Sau này Bình lấy chồng ở tận Thủ đô nên chẳng có điều kiện cùng bố đàm đạo về hoa sen nữa. Nhưng, khi mùa Sen về, chỉ cần nhìn thấy những bà, những chị gánh hàng hoa sen trên phố, người đầu tiên Bình nhớ đến là bố. Chẳng thể gửi được hoa sen tươi, Bình kỳ công đặt mua trà ủ sen tươi, sau đó đóng hộp chuyển xe khách về tận quê nhà. Bố Bình quý trà ủ sen lắm, tới nỗi Bình bảo bố cứ uống nhiều vào, Bình sẽ mua đủ cho bố uống cả năm nhưng, bố vẫn tiết kiệm, thi thoảng mới “dám” tự đãi mình một ấm trà.
Vì thế, khi bố mất rồi, Bình vẫn “giành” với mẹ để mình mua hoa sen trên Hà Nội mang về quê cắm. Bây giờ, vợ chồng Bình có điều kiện dư dả hơn chút nên tự mua được ô tô riêng. Việc mang hoa sen tươi về quê không còn vất vả nữa.
Bắt đầu từ năm ngoái, do dịch dã mà vợ chồng Bình không thể về quê trong ngày giỗ bố Bình. Mẹ gọi điện ra, bảo: “Dịch dã thế này, con đi lại không chỉ nguy hiểm cho bản thân, mà có khi còn ảnh hưởng tới cả cộng đồng. Thôi, để mẹ thay con thắp hương cho bố cũng được”. Bình buồn và nhớ bố lắm mà chẳng biết làm sao. Cô đành dặn mẹ cố gắng mua lấy bó hoa sen về cắm cho bố. “Mẹ biết mà, con yên tâm”, mẹ Bình nói.
Đó là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Bình không có mặt trong ngày giỗ bố. Dịch nên mẹ Bình chẳng mời ai tới nhà. Bà chỉ nhờ đứa cháu giúp bà quay lại clip bà thắp hương trước bàn thờ để gửi cho Bình. Thấy cảnh mẹ lụi hụi một mình bày biện mâm cúng, rồi một mình thắp hương mà Bình ứa nước mắt.
Chẳng thế mà năm nay, từ đầu tháng, Bình đã gọi điện về bàn với mẹ xem tổ chức giỗ ra sao. Mẹ lại để con mua hoa sen cho bố mẹ nhé. Con tính về rồi sẽ xin bố cho mẹ con mình sửa sang lại mộ phần của bố cho khang trang hơn.
Mẹ Bình đồng ý, bà cũng vui vì lâu rồi chẳng được gặp con cháu. Có mỗi cô con gái đi lấy chồng xa, mẹ con dù vẫn trò chuyện qua điện thoại nhưng đâu thể bằng gặp nhau trực tiếp.
Gần sát ngày giỗ, không ngờ, dịch bùng phát trở lại, mỗi ngày một dữ dội hơn. Không chỉ Hà Nội gia tăng ca mắc mà trong quê Bình cũng đã có người nhiễm bệnh. Điều đó có nghĩa, lại thêm một năm nữa, Bình chẳng thể được về quê làm giỗ bố.
Bình nhớ mẹ, nhớ bố, thèm được mang bó hoa sen tự tay chọn về cắm lên ban thờ bố. Tất nhiên, mẹ Bình gọi điện ra lại an ủi, bảo không sao. Bố ở trên cao hiểu hết con ạ, bố không trách con gái yêu đâu mà có khi bố cũng muốn con không về. “Con yên tâm ở trên đó, giữ gìn sức khỏe, mẹ sẽ làm giỗ bố chu đáo thay cả cho phần con nữa”, cuối tuần, mẹ gọi lên cho Bình an ủi. Dẫu rằng dịch dã là bất khả kháng, dịch cũng đang làm biết bao con người khổ sở chứ đâu chỉ có mỗi chuyện của Bình nhưng sao cô vẫn thấy tủi thân lắm.
Thế rồi, chiều nay, khi về tới nhà, tự nhiên, chồng lại gọi Bình lên phòng thờ. Bình không tin vào mắt mình khi phía bên này ban thờ có tấm ảnh của bố được đặt trang trọng. Bên kia là di ảnh của bố mẹ chồng cô. “Anh nghĩ rồi, lâu nay, trong nhà mình chỉ thờ bố mẹ anh. Nhưng, em cũng là con, cũng có bố mẹ. Em đi lấy chồng xa đã là thiệt thòi rồi. Anh quyết định từ nay, vợ chồng mình sẽ thờ cả bố em nữa nhé”.
“Không, như vậy không phải anh ạ. Em là gái đã đi lấy chồng, không ai thờ bố mình trong nhà như thế này cả. Nhà mình chỉ thờ bố mẹ anh thôi!”
“Không sao, tất cả chỉ là quan niệm, là thói quen thôi. Chỉ cần vợ chồng mình thấy đó là việc cần làm là được. Vừa rồi, anh đã làm lễ xin phép tổ tiên cho vợ chồng mình được thờ thêm bố em trong nhà. Năm nay, mình không về quê được thì em có thể tự tay làm giỗ bố ở đây. Em cứ mua hoa sen về cắm rồi mời bố về chứng kiến em nhé”.
Bình òa khóc, ôm lấy chồng.