Chúng tôi không hiểu tiền tiết kiệm của mẹ chồng hiện đang ở đâu nữa?
Em gái lấy chồng xa, mỗi năm về quê được 2 lần. Sau này tuổi già của mẹ chồng chỉ có thể dựa vào vợ chồng tôi. Vì thế chồng tôi không muốn ra ngoài ở riêng mà sống cùng với mẹ để tiện chăm sóc bà.
Tiền lương hưu của mẹ chồng khá cao, mỗi tháng 14 triệu, với số tiền đó bà ăn tiêu cả tháng cũng không thể hết được. Có lần chồng tôi từng gợi ý bà nên đưa tiền vàng cho tôi giữ để gửi ngân hàng kiếm lãi. Nhưng bà tỏ vẻ khó chịu, nói đã có cách giữ tiền, không cần vợ chồng tôi phải bận tâm. Sau lần đó, chồng tôi tự ái và không quan tâm đến tiền lương hưu của bà nữa.
Thức ăn của gia đình tôi toàn những món bà nhai không được, chúng tôi ăn uống cũng không có giờ giấc gì, vì thế ăn riêng vẫn tốt hơn. Thì ra mẹ sợ ăn với chúng tôi tốn kém nên không dám ăn chung.
Hôm thứ 5 vừa rồi, em chồng về chơi, bà kêu than bị đau đầu nên em ấy đưa đi khám. Chúng tôi bàng hoàng khi biết tin bà bị u não và phải nhập viện điều trị ngay.
Ảnh minh họa
Tôi cho là lương hưu của mẹ tiết kiệm được khá nhiều nên nhắc bà chi tiền ra chữa bệnh. Tôi hoang mang khi bà nói trong người không có đồng tiết kiệm nào và sẽ bán mảnh đất bên cạnh nhà để chữa bệnh.
Chồng tôi bức xúc truy hỏi tiền lương của bà để đâu và gửi ai, lấy hết về, không thể bán đất chữa bệnh được. Vợ chồng tôi thay nhau dỗ dành mẹ nhưng bà không chịu nói.
Chồng tôi nghi ngờ bà đưa cho em chồng nhưng em ấy một mực không nhận là giữ tiền của mẹ.
Mẹ chồng sẽ rao bán mảnh đất với giá 500 triệu, ai trả tiền mặt thì bán ngay. Em chồng bất ngờ nói nếu vợ chồng tôi không mua mảnh đất đó thì em ấy sẽ mua.
Chúng tôi có đủ tiền mua đất nhưng tôi có cảm giác như đang rơi vào mưu kế của mẹ và em chồng. Tôi cho là tiền tiết kiệm của mẹ gửi em chồng giữ. Bà thương con gái lấy chồng nghèo chịu nhiều thiệt thòi nên có bao nhiêu tiền cho em ấy hết.
Nếu chúng tôi không bỏ tiền mua đất thì sẽ mất một mảnh đất giá rẻ so với thị trường. Nhưng nếu bỏ tiền ra mua thì không khác gì mua lại đất đáng lẽ ra là của mình. Bị mẹ chồng ép vào thế bí, chúng tôi không biết phải làm sao nữa?