Khoảnh khắc đứng chơ vơ giữa bếp, tôi đã tủi thân vô cùng khi mẹ không còn quan tâm đến mình như xưa…
Ngày trước khi bố mẹ chưa ly hôn thì tôi là một cô gái vô cùng năng động và thích giao tiếp. Bố mẹ cưng chiều tôi như công chúa, nhà không giàu nhưng cũng đủ đầy. Tôi thích gì bố mẹ đều mua hết. Thứ gì không mua được thì họ hứa sau này có điều kiện sẽ mang về cho tôi.
Ấy vậy mà sinh nhật năm tôi 17 tuổi, tôi đã hét to rằng “Con ước bố mẹ đừng chia tay nhau”, nhưng họ đều phớt lờ đi và nộp đơn kéo nhau ra tòa. Họ nói với tôi rằng bố mẹ không còn tình cảm với nhau nữa. Tôi ở lại với mẹ, còn bố về sống với ông bà.
Sau thời gian dài độc thân thì năm ngoái mẹ tôi tái hôn với một người đàn ông cũng từng trải qua đổ vỡ. Tôi không rõ thân thế người này ra sao, mẹ chỉ gọi tôi cùng đi ăn, giới thiệu gặp mặt đúng 1 lần rồi cưới vội. Cùng là rổ rá cạp lại nên họ cũng không tổ chức rình rang, chỉ làm mỗi bữa tiệc báo hỷ với người thân bạn bè.
Mẹ tái hôn xong thì dượng chuyển về sống chung, mang theo đứa con trai riêng 12 tuổi. Hình như dượng không có nhà cửa, công việc cũng bình thường lương không cao. Trong khi đó mẹ tôi lại kiếm được khá nhiều, cuộc sống dư dả thoải mái. Hàng xóm xung quanh dị nghị bàn tán liên tục, nói dượng lấy mẹ tôi vì vật chất. Vài người có quan hệ dây mơ rễ má với họ hàng nhà dượng, kể rằng ông ấy bị vợ cũ bỏ rơi do nhu nhược và nghèo túng. Chả hiểu sao dượng lại quen biết với mẹ tôi, và giờ thì cuộc sống của bố con ông ấy đã tốt hơn rất nhiều.
Tôi không thích cũng chẳng ghét dượng. Hàng ngày chúng tôi chỉ chào hỏi nói chuyện qua loa thôi. Ông ấy quả thực không có phong độ của một người đàn ông trung niên, giọng nói cũng có phần hơi nhỏ nhẹ. Nhưng vì ông ấy biết nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, lại còn biết nịnh mẹ tôi bằng những câu chữ ngọt ngào nên bà thích lắm. Cậu con trai kia thì cũng ngoan, nó chăm học và rất nghe lời, không quậy phá gì cả. Mẹ dặn tôi không được bắt nạt nó, cái gì cũng phải ưu tiên nó vì nó phận làm em.
Mẹ không tiếc tiền mua quần áo đồ đạc đắt tiền cho dượng và con riêng của ông ấy. Họ còn kéo nhau đi chơi hồ Tây cuối tuần, ăn uống tưng bừng trong trung tâm thương mại, chụp ảnh khoe lên mạng ríu rít. Còn tôi thì vừa đi học vừa đi làm, chẳng bao giờ thấy mẹ hỏi con có rảnh không…
2 hôm nay Hà Nội mưa bão. Quanh nhà ngập lụt không đi được nên tôi xin nghỉ làm thêm. Gần nhà có chợ, siêu thị và rất nhiều hàng quán nên tôi mua ít đồ ăn mang về rồi ngủ bù. May mà trời mưa bão nên tôi mới có dịp nghỉ ngơi, chứ mọi khi toàn làm đến 1-2h khuya, thiếu ngủ vô cùng.
Sáng nay 10h tỉnh dậy tôi thấy mọi người đều đông đủ ở nhà. Thấy mẹ làm trứng ốp với thịt nguội, thêm bánh mì nướng bơ và salad hoa quả, tôi cũng định lấy bát ra ăn chung. Không ngờ lúc tôi vừa xúc được một thìa salad ăn thử thì mẹ đã mang hết đồ ăn đi. Bà đặt ở chỗ dượng và cậu em trai đang ngồi xem tivi, rồi bảo tôi ra ngoài tự mua bún cháo xôi gì đấy ăn cho nhanh gọn.
Tôi cầm cái thìa đứng chơ vơ giữa bếp. Cảm giác của tôi lúc ấy là vừa xấu hổ, vừa tủi thân, vừa ấm ức khó chịu. 3 người họ cười đùa vui vẻ với nhau như một gia đình thực thụ. Còn tôi thì lẻ loi như người thừa. Trong khoảnh khắc tôi đã trộm nghĩ, liệu mẹ có nhớ tôi mới là đứa con bà dứt ruột đẻ ra hay không?…
Vừa quay lên phòng tôi vừa tự an ủi bản thân rằng chắc mẹ không biết hôm nay tôi nghỉ. Mọi khi tôi cũng chẳng ăn sáng ở nhà. Lúc nào cũng ngủ dậy rồi xách đồ chạy ào đi. Có lẽ thế nên mẹ mới không bao giờ để dành phần ăn sáng cho mình. Nhưng mà tôi thực sự rất thèm đĩa trứng ốp thơm lừng và bánh mì giòn rụm ấy. Một bữa sáng đơn giản nhưng ngon và ấm nóng, lại được chính tay mẹ chuẩn bị nữa. Đã lâu tôi không được ăn một bữa như vậy rồi.
Chẳng lẽ trưởng thành rồi thì không cần được quan tâm nữa sao?…