×

Chồng tôi làm công trình không may qua đời khi mới 28 t;uổi. Tôi ở vậy chăm sóc mẹ chồng và thờ cúng chồng không hề nghĩ đến chuyện đi bước nữa. Tiếc là chưa có lấy một mụn con để có người bầu bạn. Một lần, nghe lời khuyên của chị chồng tôi nhận nuôi một bé trai kháu khỉnh. Nhưng càng nuôi con lớn tôi càng thấy con giống hệt người chồng quá cố. Không ngờ sự thật lại được chính miệng chị chồng tiết l;ộ

Tôi sụp đổ khi biết sự thật, vừa giận vừa thương con.

Chồng tôi làm bên xây dựng, thường xuyên đi theo công trình, chẳng mấy khi ở nhà. Thậm chí có thời gian, anh đi biền biệt 5 – 6 tháng mới về. Cũng vì thế mà cưới 3 năm, tôi vẫn chẳng có con. Xa chồng, sống 1 mình cô đơn, thi thoảng tôi lại giục:

Em chỉ mong vợ chồng sớm tối bên nhau, chứ anh cứ đi xa suốt thế này, em buồn lắm. Tiền bạc cũng chẳng ý nghĩa gì, khi vợ chồng không được sống cạnh nhau. Còn chuyện con cái nữa, biết khi nào chúng ta mới sinh con được”.

Chồng tôi cũng hứa sẽ thu xếp công việc để chuyển về gần nhà nhưng lời hứa còn chưa kịp thực hiện thì vừa kỷ niệm tròn 3 năm ngày cưới, tôi đau đớn nhận tin chồng mất trong một vụ tai nạn lao động tại công trường anh thi công. Anh mất trên đường đi cấp cứu, không kịp đợi gặp vợ nói lời từ biệt cuối cùng.

Mất chồng, tôi sống như cái cây khô, héo mòn trong cô đơn, đau khổ. Nhiều đêm nằm nhớ anh khóc ướt gối, tôi chỉ ước giá như chúng tôi kịp có con thì tôi đỡ buồn và cũng không cảm thấy áy náy vì cưới 3 năm vẫn chưa cho chồng được làm bố.

Một hôm, chị chồng sang nhà thăm, thấy tôi sống cô quạnh quá, cô ấy khuyên:

“Chị thấy em sống một mình mãi như này buồn lắm. Hay em nhận nuôi con nuôi cho vui cửa vui nhà”.

Nghe theo lời chị chồng, tôi quyết định nhận con nuôi cho đỡ buồn. (Ảnh minh họa)

Nghe theo lời chị chồng, tôi quyết định nhận con nuôi cho đỡ buồn. (Ảnh minh họa)

Lúc đầu tôi cũng do dự, nhưng sau cũng đồng ý với gợi ý nhận con nuôi của chị chồng. Rất nhanh sau đó, chị dẫn tôi tới gặp 1 cặp vợ chồng già để xin bé trai vừa tròn 1 tuổi về nuôi. Họ là ông bà ngoại của đứa trẻ, nghe nói bố mẹ đứa trẻ đều xấu số qua đời nên ông bà ngoại phải chăm thằng nhỏ. Gia cảnh họ khó khăn, tuổi lại cao, không đủ sức chăm cháu mới quyết định cho cháu làm con nuôi.

Nhìn gia cảnh họ tội nghiệp, cũng thương thằng nhỏ chịu nhiều thiệt thòi nên tôi không do dự đón về nuôi. Cùng với đó, tôi biếu ông bà ngoại thằng bé 1 khoản tiền để lo tuổi già, coi như 1 sự bù đắp tôi dành cho họ.

Quả đúng sau khi có con nuôi, cuộc sống của tôi vui hơn rất nhiều vì thằng bé sống tình cảm, ngoan ngoãn. Chẳng biết từ bao giờ, tôi đã xem nó như ruột thịt của mình. Thậm chí vì nó, tôi quyết không đi bước nữa để toàn tâm toàn ý chăm lo cho con. Với tôi, nó chính là cuộc sống, là tương lai sau này.

Có điều, thằng bé càng lớn tôi càng nhận thấy nó giống hệt người chồng quá cố của mình. Không chỉ riêng tôi mà hàng xóm, bạn bè ai tới nhà gặp thằng nhỏ đều có chung nhận định ấy.

Thấy con nuôi ngày càng giống chồng quá cố, tôi bèn đi xét nghiệm ADN. (Ảnh minh họa)

Thấy con nuôi ngày càng giống chồng quá cố, tôi bèn đi xét nghiệm ADN. (Ảnh minh họa)

Nghi ngờ, tôi lục lọi lại di vật của chồng. Hồi còn trẻ chồng tôi hay nuôi móng tay nên có vài cái rất dài, sau này đi làm công trình buộc phải cắt đi để thuận tiện công việc, nhưng vì tiếc nên anh vẫn giữ lại làm kỷ niệm. Sau khi anh đi, tôi cũng không nỡ vứt nên đành giữ lại, không ngờ giờ lại có chỗ dùng được. Tôi mang chiếc móng tay của chồng đi xét nghiệm ADN với con nuôi thì sững sờ phát hiện, con nuôi chung huyết thống với chồng mình.

Quá bàng hoàng, tôi lập tức tới gặp chị chồng yêu cầu nói rõ mọi chuyện. Và câu trả lời của chị ấy một lần nữa làm tôi sốc nặng hơn.

“Thằng Tùng (tên con trai nuôi tôi) quả thật là con của Dương (tên chồng tôi). Trước đây, trong một lần say rượu, cậu ấy đã ăn nằm với một nữ công nhân ở đó. Cô ta có bầu và sinh ra đứa nhỏ. Người duy nhất Dương cho biết bí mật này là chị. Cậu ấy nói, đợi có cơ hội sẽ nói sự thật với em nhưng tiếc rằng Dương chưa kịp nói đã gặp tai nạn. Sau khi Dương mất một thời gian, mẹ đứa trẻ cũng mắc bệnh qua đời.

Biết rằng em trai chị có lỗi với em nhưng đứa trẻ vô tội. Chị nghĩ em thay Dương chăm sóc thằng bé là hợp lý nhất nên mới lên kế hoạch để em nhận thằng bé làm con nuôi như vậy. Thôi thì em trai chị đã không còn, mẹ đứa trẻ cũng mất, mong em hãy rộng lòng tha thứ, tiếp tục yêu thương lấy thằng bé như trước đó em đã làm”.

Những lời chị chồng nói làm tim gan tôi như tan nát hết. Nhìn con, nghĩ tới chồng, lòng tôi vừa chua xót, nửa giận, nửa thương anh. Thôi thì tôi đành coi con trai nuôi như số phận an bài, tuy là “lầm lỡ” của chồng nhưng giờ đây thằng bé lại là tất cả những gì tôi có. Nên tôi vẫn sẽ yêu thương, chăm sóc con trai nuôi như những ngày đầu nó đến bên tôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://tinhay8.com - © 2024 News