Tai ương ập đến gia đình

16 năm trước, bố tôi đang làm việc trên công trường thì đột ngột ngất. Khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ phát hiện bố tôi bị ung thư. Vì cứu bố, mẹ tôi chạy vạy khắp nơi mượn tiền nhưng không đủ, cuối cùng đành phải bán đi căn nhà mới mua được gần 3 năm nay.

Lúc đó, gia đình tôi gom được hơn 40 vạn NDT (tương đương với 1,4 tỷ VND), đủ để làm phẫu thuật đồng thời làm hóa trị vài tuần. Nhưng tiến triển của bố tôi không có chút tích cực.

Cuối cùng, sau 3 tháng nằm viện, bố tôi qua đời. Nhà đã bán, mẹ dẫn tôi và em gái đến nhà bà nội ở. Từ lúc bố tôi qua đời, bà nội không hài lòng 3 mẹ con tôi. Bố tôi mất được 4 tháng, bà nói đủ điều để mẹ con tôi dọn ra ngoài sống.

Vốn dĩ, chúng tôi định thuê một căn phòng trọ ở tạm, nhưng số tiền mà bố để lại không đủ để cho bà mẹ con sống lâu dài, mẹ tôi không có văn hóa nên khó tìm được việc.

Được cậu cưu mang

Cậu của tôi, em trai của mẹ, biết tin đưa chúng tôi về quê rồi cho chúng tôi một căn nhà cũ ông bà ngoại để lại cho cậu, tiền điện nước cũng không bắt chúng tôi phải trả.

Tôi ở học ở làng được 1 năm rồi ra thành phố học cấp 2. Sau đó, em gái tôi cũng ra ngoài đó học. Chỉ có mỗi mình mẹ tôi ở nhà.

Thỉnh thoảng chúng tôi lại đến nhà cậu chơi. Đến nơi, ai cũng đón tiếp hai chị em tôi rất nhiệt tình. Tôi nhớ mãi, lần đầu tiên trong đời tôi được đón sinh nhật là cậu tổ chức.

Mẹ tôi rất biết ơn cậu, mỗi lần chúng tôi về quê, mẹ thường sai tôi đi mang một giỏ trứng lên cho cậu mợ.

Cứ đến tết, mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn để tiếp đón cậu về quê. Nhưng mỗi lần cậu về đều như một vị khách, rất ngại làm phiền mẹ. Lần nào đến, cậu đều mang quà, khi về thì nhét vào tay mẹ tôi ít tiền.

Điều này làm chúng tôi rất ngại, không biết cảm ơn cậu như thế nào cho phải.

Năm ngoái, chỗ thôn tôi có một đường cao tốc xây ngang qua, căn nhà của cậu nằm trong diện thu hồi và được đền bù một khoản tiền. Vì hộ khẩu cậu ở thành phố nên số tiền này chỉ có mẹ tôi có thể kí nhận. Tổng cộng số tiền được bồi thường là hơn 80 vạn NDT (tương đương 2,8 tỷ VND) và một căn nhà ở.

Cầm số tiền bồi thường trên tay, mẹ tôi chỉ nghĩ làm sao để đưa số tiền này cho cậu ngay. Nhưng cậu lại làm lơ, thậm chí gọi điện không bắt máy.

Mãi sau, cậu bảo căn nhà này ông bà ngoại để lại, mẹ tôi chăm sóc ông bà đến lúc nhắm mắt xuôi tay, cho nên số tiền này thuộc về mẹ tôi.

Mẹ tôi rất kiên quyết, nhất định phải chia cho cậu một phần. Để mẹ yên tâm, cậu bảo mẹ chi 50 vạn NDT (tương đương với 1,7 tỷ VND) để mua một căn nhà, cậu sẽ lấy 5 vạn NDT (tương đương với 177 triệu VND), số tiền còn lại để ba mẹ con tôi trang trải cuộc sống sau này.

Lúc mua nhà, mẹ dặn tôi rằng, căn nhà này tạm thuộc về chúng tôi. Nhưng khi bà mất thì sẽ để lại cho em họ, và bảo chúng tôi rằng không được tranh giành với em. Hai chị em tôi rất đồng tình vì không có cậu đối xử tốt với chị em tôi thì chúng tôi không có cuộc sống như ngày hôm nay.

Năm nay, gia đình cậu về quê ăn tết cùng gia đình tôi.Trong bữa ăn cơm, cậu đã nói một câu làm chúng tôi vô cùng cảm động: “Mặc dù ông bà không còn, nhưng vẫn còn chị và các cháu ở đây làm em có cảm giác mọi thứ đầy đủ như xưa.”

Tôi nghĩ thầm, có người thân như cậu, ba mẹ con tôi mới có được một ngôi nhà đúng nghĩa.