Đêm đó, tôi và chồng đã cãi nhau lớn. Anh ấy nghĩ tôi đã đi quá xa khi trực tiếp đưa ra vấn đề trên bàn ăn, nhưng tôi vẫn cho rằng mình chẳng làm gì sai cả.
Tôi và Dung – em gái chồng từng thân thiết như chị em ruột, nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ khi em có bạn trai. Nhớ ngày hôm đó, tôi đang bận rộn trong bếp thì Dung ngồi buôn điện thoại với bạn trai trong phòng khách. Khi em cúp máy, tôi không khỏi khó chịu và hỏi:
– Em thực sự nghĩ sẽ hạnh phúc khi ở bên anh ta sao? Anh ta thậm chí còn không có công việc ổn định. Mà chị nghe giọng anh chàng này không thật gì cả, giống như chỉ muốn vui chơi qua đường với em thôi.
Dung ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia không vui:
– Em biết chị nói như vậy là lo cho em, nhưng em thực sự rất yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu em. Em tin anh ấy, em cũng tin chỉ cần hai đứa yêu nhau thì khó khăn mấy rồi cũng vượt qua thôi.
Tôi thở dài trong lòng, biết nói nữa cũng vô ích nên quay người vào bếp tiếp tục nấu ăn.
Không ngờ nỗi lo lắng của tôi lại trở thành hiện thực. Dung có thai ngoài ý muốn. Ban đầu anh ta vẫn hứa hẹn sẽ cưới con bé, chịu trách nhiệm với mẹ con nó. Nhưng không ngờ sau đó anh ta lại đánh bài “chuồn”, phủi sạch trách nhiệm.
Tôi từng khuyên Dung nghĩ lại về mối quan hệ yêu đương này nhưng em không nghe. (Ảnh minh họa)
Dung mang song thai, vì thương hai đứa con trong bụng, vả lại khi đó cái thai hơn 4 tháng rồi nên con bé quyết tâm sinh chúng ra. Mẹ chồng tôi thương con gái, nhưng lại sợ đưa Dung về quê sinh nở thì hàng xóm láng giềng sẽ dị nghị khiến con bé thêm áp lực, tổn thương nên bà đã bán đất, vét sạch tiền tiết kiệm mua một căn hộ chung cư ngay cạnh nhà tôi cho con bé dưỡng thai, sinh con ở đây.
Sau đó mẹ chồng cũng chuyển tới đó ở với con gái luôn để tiện chăm sóc hai đứa cháu, vì bố chồng tôi đã qua đời lâu rồi. Dĩ nhiên, khi tôi sinh con, mẹ chồng cũng qua phụ giúp chứ không trọng cháu ngoại, khinh cháu nội.
Có điều từ đó trở đi, Dung rất hay dẫn hai con sang nhà tôi ăn cơm. Lúc đầu tôi luôn chào đón nhiệt tình, nhưng việc này kéo dài khiến tôi không khỏi khó chịu. Bởi ngày nào tôi cũng phải chuẩn bị cơm cho cả 3 mẹ con em, các con của em lại kén ăn nữa chứ. Còn Dung hôm nào cũng đúng giờ ăn cơm tối mới về, cứ như chuyện tôi nấu ăn cho nhà em là chuyện đương nhiên vậy.
Một đêm nọ, tôi không thể chịu đựng được nữa nên nói thẳng với Dung ngay trên bàn ăn:
– Đúng là chị đang làm ở nhà, có thể nấu cơm ngày 3 bữa, có nhiều thời gian để chăm sóc gia đình hơn em, nhưng em không thể lúc nào cũng trông cậy vào anh chị, vào mẹ mãi như thế này được. Em cũng phải học cách tự lập và tự mình chăm sóc con cái đi chứ.
Dung cúi đầu, lí nhí nói:
– Em biết rồi chị, em sẽ cố gắng, nhưng bây giờ em thực sự hơi quá tải.
Mẹ chồng ngồi bên cũng nói đỡ:
– Con thông cảm cho em nó một chút, dù gì một mình nuôi hai đứa con không phải là điều dễ dàng.
Khi mẹ chồng bênh vực em gái chồng, tôi càng nổi điên. (Ảnh minh họa)
Câu nói của mẹ khiến tôi nổi điên:
– Mẹ ơi, con không phải là người vô tâm, nhưng con không thể lúc nào cũng như thế này được. Con cũng có gia đình và cuộc sống của riêng mình. Nhiều lúc muốn ra ngoài với bạn bè một chút nhưng lúc nào cũng vướng bận con cái rồi con của em, con giống như mẹ của 4 đứa con vậy. Thậm chí nhiều lúc con thấy mình giống như ô sin của cái nhà này vậy.
Đêm đó, tôi và chồng đã cãi nhau lớn. Anh ấy nghĩ tôi đã đi quá xa khi trực tiếp đưa ra vấn đề trên bàn ăn, nhưng tôi vẫn cho rằng mình chẳng làm gì sai cả.
Ngày hôm sau, tôi bắt đầu “đình công”, không vào bếp nấu cơm nữa mà đặt đồ ăn bên ngoài về. Tôi cố tình chọn những món mình thích chứ không theo khẩu vị của mấy cháu và em chồng nữa.
Không khí trong nhà trở nên rất ngột ngạt, khó chịu. Chồng tôi bắt đầu phàn nàn còn mẹ chồng thì không dám nói gì vì bà ốm yếu, không thể vào bếp nấu cơm được.
Cho đến một ngày, Dung không đưa các con sang nhà tôi ăn cơm nữa. Tôi bắt đầu suy ngẫm về hành vi của mình, có phải tôi quá đáng lắm không? Đang lúc tôi đang nghĩ ngợi, thấy có chút áy náy trong lòng thì tối qua Dung đột nhiên sang gõ cửa nhà.
Con bé đứng ở cửa, cầm trên tay chiếc bát, lí nhí nói:
– Chị ơi, em biết mình sai rồi. Chị nói đúng, em không thể cứ dựa dẫm vào chị mãi được. Đây là món em tự làm, tuy không ngon lắm nhưng em vẫn muốn chị thử rồi góp ý cho em.
Lúc đó tôi thật sự rất rối bời, vừa mừng vì em đang dần học cách tự lập, vừa có chút áy náy với em. Nhưng rồi tôi vẫn tươi cười nhận lấy bát thức ăn em đưa ăn thử và cho em lời khuyên.
Kể từ ngày đó, Dung bắt đầu chăm chỉ học nấu ăn và chăm sóc con cái. Tuy em nấu còn chưa ngon, chăm con còn vụng về nhưng tôi thấy được sự cố gắng của em. Mối quan hệ của chúng tôi dần trở lại như xưa.
Tôi biết trong xã hội này có rất nhiều người như Dung, họ cần được giúp đỡ nhưng họ cũng cần học cách tự lập. Và chúng ta, với tư cách là người thân và bạn bè của họ, nên hỗ trợ và động viên họ thay vì cứ để họ ỷ lại mãi đúng không?
News
Ƭhời giaᵰ ƙhṓᵰ ƙhᴏ́ của Sam trưᴏ̛́c ƙhi yêᵰ bề gia thᴀ̂́t bêᵰ chṑᵰg Hàᵰ
Sam hiện là một trong những mẹ bỉm được cư dân mạng dành nhiều sự quan tâm. Dù thoải mái dự sự kiện cũng như đăng ảnh khoe cặp song sinh xinh như thiên thần nhưng Sam vẫn quyết giữ kín…
Diva Hṑᵰg Nhuᵰg: U60 vẫᵰ ‘m-ᴏ̛-ᵰ m-ὀ-ᵰ’, cᴏ́ cuᴏ̣̂c sṓᵰg viêᵰ mᴀ̃ᵰ bêᵰ bạᵰ trai ᵰgoại ǫuṓc
“Tôi và bạn trai có nhiều sở thích chung trong cuộc sống, nghệ thuật và thể thao” – Hồng Nhung chia sẻ. Mới đây, chương trình Giao lộ thời gian – Love in the Bay đã lên sóng, với sự…
Cả showbiz b-à-ᵰg h-òa-ᵰg ƙhi ᵰghe tiᵰ ᵰam đạo diễᵰ tài ᵰăᵰg vừa ǫua đời
PGS.TS Trần Trí Trắc rời cõi tạm lúc 20h50 ngày 27/9, hưởng thọ 82 tuổi. Trích đoạn “Tùng lò gạch” trong vở “Người đàn bà bất hạnh” do ông sáng tác kiêm đạo diễn đã đưa tên tuổi danh hài Xuân…
Đưa bạᵰ trai về ra mᴀ̆́t, vừa tiḗp xúc mẹ đᴀ̃ thở dài rṑi bᴀ̆́t tᴏ̂i bὀ ᵰgay. Nhưᵰg sau đêm aᵰh ᵰgủ ᵰhờ phòᵰg mẹ, ƙhi ᵰhɪ̀ᵰ thᴀ̂́y điều ᵰày mẹ gọi ᵰghiêm túc bàᵰ luᴏ̂ᵰ chuyệᵰ cưᴏ̛́i xiᵰ
Mẹ tôi bất ngờ và thắc mắc tại sao tôi dẫn bạn trai về ra mắt gia đình lại nói yêu đương với người khác. Dù nghe được những điều đó nhưng bà vẫn giữ bình tĩnh mà không làm lớn chuyện. 1. Anh là một kẻ…
Chị dâu vᴀ̆́ᵰg mặt troᵰg ᵰgày giỗ đầu của bṓ bị cả ᵰhà mᴀ̆́-ᵰ-g ‘đṑ vᴏ̂ ᴏ̛ᵰ’ ᵰhưᵰg ƙhi thầy đaᵰg dâᵰg đṑ lêᵰ cúᵰg thɪ̀ b-ᴀ̂́-t ᵰg-ờ tờ giᴀ̂́y ᵰày trêᵰ baᵰ thờ rᴏ̛i xuṓᵰg, dở ra đọc thɪ̀ cả ᵰhà vuṓt mặt ƙhᴏ̂ᵰg ƙịp
Từ khi cưới xong, con dâu rất ít về nhà chồng, giỗ cha chồng không về, tết không về, cũng không bao giờ gọi điện báo lý do. Tôi 65 tuổi, chồng đã mất, có ba con, hai trai một…
Ngày tᴏ̂i chuᴀ̂̉ᵰ bị lêᵰ thủ đᴏ̂ thɪ̀ bà ᵰᴏ̣̂i léᵰ lᴀ̂́y tờ thư ᵰhập học rṑi maᵰg đi đṓt, ƙhi biḗt chuyệᵰ tᴏ̂i hậᵰ vᴏ̂ cᴜ̀ᵰg, tuyêᵰ bṓ c-ạch mặt từ giây phút ᵰày. Ngày bà ǫua đời, tᴏ̂i lêᵰ dọᵰ phòᵰg thɪ̀ thᴀ̂́y thứ ᵰày rᴏ̛i ra từ rưᴏ̛ᵰg đṑ
Đừng để một phút hiểu lầm và bốc đồng làm lỡ mất cơ hội và thời gian được ở bên cạnh những người thân yêu của mình. Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo và lạc hậu. Nhà nào…
End of content
No more pages to load