Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống nơi thành thị, đi làm, kiếm tiền. Bố mẹ cũng chuyển đến thành phố ở cùng tôi vì thế, tôi rất ít khi về quê gặp lại các bạn cũ. Cách đây không lâu, để tham gia một buổi họp lớp tôi mới trở về quê cũ, gặp gỡ những người bạn học cũ. Đa số các bạn trong lớp đều thành đạt, đi xe ô tô. Nhưng bất ngờ, 1 người bạn lại đi xe đạp điện tới họp lớp khiến tất cả cười ồ lên. Tình huống này quả thực phù phiếm…
Sau khi ra trường, tôi lao vào làm việc không mệt mỏi, theo đuổi thế giới kỳ thú, theo đuổi danh lợi… Những ngày sau đó, đằng sau mỗi lần thăng chức, vinh dự, tôi cố gắng lấp đầy cảm giác mất mát và nghi ngờ không thể xóa nhòa trong sâu thẳm trái tim mình bằng những thành tích nơi làm việc.
Hơn 1 thập kỷ mài giữa, giờ đây tôi là một giám đốc công ty với thu nhập khá. Lần này về quê họp lớp, tôi vừa muốn ôn lại kỉ niệm thuở học trò, vừa mong muốn cho mọi người thấy thành quả của mình.
Bữa tiệc được tổ chức bởi Trương Tùng, lớp trưởng cũ. Lớp trưởng đặt ra quy tắc cho mọi người: Không lái ô tô, không khoe khoang sự giàu có, không nói đến tiền bạc. Mỗi người góp 200 NDT, cùng chi trả bữa ăn. Anh hy vọng quy tắc này giúp mọi người chia sẻ tình bạn với nhau nhiều hơn, thay vì tranh đua khoe khoang giàu có.
Tối hôm đó, chúng tôi ngồi bên nhau ăn uống và tâm sự, cuộc trò chuyện kéo dài từ quá khứ tới hiện tại. Mọi người đều phấn chấn khi gặp lại bạn xưa. Nhưng dần dần, một số bạn học không thể kiểm soát được hành vi, họ bắt đầu dùng tiền tip cho nhân viên, thể hiện sức mạnh kinh tế, địa vị xã hội của mình.
Một người bạn cũ nay đang làm việc ở Bắc Kinh đã táo bạo tuyên bố sẽ trả tiền cho toàn bộ bữa tối hôm nay. Không chịu thua kém, những người bạn đang làm ăn ở địa phương nhất quyết đòi cùng gánh vác trách nhiệm thanh toán bữa ăn. Những người khác đi làm ăn khắp mọi nơi cũng ovoij vã bày tỏ quan điểm, thề chứng tỏ sự trưởng thành, thành công của mình ở xứ người.
Ai cũng tỏ ra cương quyết, lời nói không chỉ hàm chứa lời đề nghị giúp đỡ hào phóng mà còn là sự háo hức được thể hiện giá trị bản thân. Việc giành quyền thanh toán hóa đơn như trở thành một cuộc cạnh tranh ngầm của các bạn học cũ. Vào thời điểm dó, mọi người dường như đều muốn thể hiện khía cạnh tỏa sáng nhất của mình, khẳng định 1 cách chắc nịch những thành tích mà họ đạt được trong cuộc sống. Rồi họ ném chìa khóa xe ô tô lên bàn: Mercedes-Benz, BMW, Land Rover… đèn vẫn sáng. Tay tôi đang cầm chìa khóa 1 chiếc xe hạng xoàng, tôi co rúm người lại không dám tham gia vào cuộc canh tranh ngấm ngầm này.
Sau đó, nhân viên phục vụ bước vào phòng thông báo rằng hóa đơn của toàn bộ bữa ăn đã được thanh toán. Hóa ra chính là Vương Quang, người bạn cùng lớp từ học hành xoàng xĩnh, gần như vô danh trong lớp, cậu ta cũng không học đại học. Cậu ta đã ra về trên một chiếc xe đạp, trong khi chúng tôi vẫn đang đắm chìm trong màn khoe khoang vật chất thì cậu bạn học cũ lặng lẽ thể hiện thái độ chân thành của mình đối với bữa tiệc gặp mặt này.
Vương Quang dường như đã giáng cho chúng tôi một cái tát vang dội: Những người thực sự đáng được tôn trọng không phải những người có vật chất vượt trội mà là những người luôn khiêm tốn và chân thành ngay cả trong nghịch cảnh.
Bữa tiệc này dường như là đòn giáng trực tiếp nhất vào sự mặc cảm, tự ti và kiêu ngạo trong tôi. Trên đường trở về thành phố, tôi quyết định xem xét lại bản thân: không phô trương bằng của cải vật chất, không quá để tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình. Trong tương lai, khi theo đuổi sự nghiệp, tôi cũng sẽ tập trung vào việc trau dồi phẩm chất bên trong trước, khiêm tốn sẽ trở thành kim chỉ nam trong cuộc đời tôi.
Cuộc hành trình này khiến tôi hiể rằng: Núi này cao sẽ có núi khác cao hơn, Trong cuộc dời, có rất nhiều người giỏi giang, mạnh mẽ hơn chúng ta. Bên trong mỗi người đều có 1 ngọn núi tượng trưng cho sự bình an, tu dưỡng nội tâm. Hãy từng bước chinh phục ngon núi đó. Chỉ khi thực sự hiểu và trân trọng sự thật này, bạn mới có thể đứng vững trong xã hội đầy phức tạp này.