×

Tôi và chồng cũ ly hôn đã tròn 5 năm. Từ đó đến nay, tôi không yêu ai cả. Tôi sống vì con trai. Chồng cũ không chu cấp, tôi cũng không cần. Nghe đâu anh ta đã lập gia đình mới, cuộc sống hạnh phúc lắm. Tôi chỉ thấy thương con, có cha mà cũng như không. Tôi con lại cho bà ngoại nuôi để bươn chải kiếm sống chỉ mong sau này mẹ con tôi đỡ khổ. Nhưng một ngày tôi ch::ế::t đứng khi nhận được cuộc gọi của mẹ, sao cuộc đời này lại ngh:::iệt ng::ã với con tôi như vậy. Mẹ bảo tôi hãy gọi cho chồng cũ nhưng…

Tôi không thể nào chấp nhận nổi chuyện này. Sao nó lại ập đến với tôi chứ?

Tôi và chồng cũ ly hôn đã tròn 5 năm. Từ đó đến nay, tôi không yêu ai cả. Tôi sống vì con trai. Chồng cũ không chu cấp, tôi cũng không cần. Nghe đâu anh ta đã lập gia đình mới, cuộc sống hạnh phúc lắm. Tôi chỉ thấy thương con, có cha mà cũng như không.

Vì tương lai của con, tôi phải làm việc tăng ca thường xuyên. Nếu chịu khó tăng ca liên tục thì mỗi tháng, tôi cũng kiếm được hơn 15 triệu. Với công nhân mà nói, đó là mức lương cao rồi. Nhưng tôi không có thời gian dành cho con. Việc ăn học, đưa đón đều do bố mẹ tôi hỗ trợ, giúp đỡ.

Năm ngoái, công ty cần 2 công nhân đến xưởng khác ở thành phố làm việc. Mức lương 20 triệu/tháng. Tôi đã xung phong đi. Tôi cần kiếm tiền. Con càng lớn, tiền chi phí học hành càng cao, tôi còn trẻ, phải cày vì tương lai của con. Tôi nhất định sẽ khiến chồng cũ phải hối hận, phải cắn rứt lương tâm vì đã không ngó ngàng đến con.

Gần một năm nay, tôi chỉ về nhà vào những dịp lễ lớn. Con trai 8 tuổi thương mẹ, không bao giờ trách cứ mà còn động viên mẹ cố gắng. Mỗi khi gọi điện, con luôn dặn dò tôi ăn uống và giữ sức khỏe. Mẹ tôi cũng khen thằng bé rất hiểu chuyện, tự giác học bài, còn phụ bà ngoại việc nhà nữa.

Đang tăng ca thì nhận điện thoại của mẹ, bà run rẩy thông báo tin tức khiến tôi bủn rủn tay chân, ngã quỵ xuống nền nhà - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tối qua, tôi đang tăng ca thì nhận được điện thoại của mẹ. Bà run rẩy một lúc rồi mới báo cho tôi một tin dữ: Con tôi bị một khối u trong phổi, cần phải nhập viện điều trị gấp. Tôi bàng hoàng, ngã quỵ xuống nền nhà.

Tại sao chuyện này lại ập đến với mẹ con tôi chứ?

Tôi tất tả đến bệnh viện. Con tôi đã được làm thủ tục chuyển viện đến thành phố, nơi tôi đang sống và làm việc. Thấy con nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, xung quanh là mấy cái máy đo nhịp tim, huyết áp… tim tôi như quặn thắt lại. Mẹ tôi kể, nói thằng bé cứ ho mãi, uống thuốc không đỡ. Mấy ngày trước, con ho ra máu ở trường và được cô giáo đưa đến bệnh viện xã. Bệnh viện xã khám rồi làm giấy tờ cho con chuyển đến tuyến huyện.

Mẹ tôi cứ nghĩ cháu bị cảm thông thường nên không gọi cho tôi. Đến khi bác sĩ thông báo tình hình và làm thủ tục chuyển tuyến, bà mới tá hỏa.

Hiện tại, con tôi vẫn còn nằm viện dài ngày, chi phí điều trị rất cao. Sau hàng loạt xét nghiệm, chụp chiếu, làm sinh thiết, bệnh viện thông báo con bị ung thư phổi. Tôi đau đớn đến gục ngã. Con còn bé bỏng quá, đáng yêu quá. Sao lại…

Mẹ tôi bảo gọi điện cho bố nó biết. Tôi không muốn. Nhưng làm thế, tôi có lỗi với con. Tôi có nên chủ động gọi điện báo tin cho chồng cũ để anh ta đến chăm sóc con không?

Related Posts

Our Privacy policy

https://tinhay8.com - © 2024 News