Bà Vịnh sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp lao động bình thường nhưng được cha mẹ cho học hành đầy đủ. Bà có bằng sư phạm mẫu giáo và đã làm nghề được hơn 40 năm. Năm 23 tuổi, bà kết hôn với chồng và sinh ra một người con trai đặt tên là Đại. Đại vốn là người ít nói và cũng hiếm khi thể hiện tình cảm với mẹ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Đại được nhận vào một công ly, đến nay đã lên chức quản lý với lương tháng hơn 10.000 NDT (khoảng 34 triệu đồng). Ba năm trước, Đại kết hôn rồi sau đó có con. Anh đã mua một căn chung cư nhỏ ở thành phố để tiện cho công việc, cũng như muốn gia đình sống luôn tại đây.

Sau khi vợ sinh con, Đại và vợ đã gọi điện và mời bà Vĩnh lên thành phố sống chung, cũng để bà phụ giúp việc trông nom cháu. Sau khi bàn bạc với chồng, bà Vĩnh quyết định chuyển đến sống với vợ chồng con trai.

U70, được con trai đón lên thành phố dưỡng già, tưởng được đối đãi tử tế, sau bữa trưa tôi lập tức ra về- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tháng đầu tiên, con dâu đối xử rất tốt với bà Vĩnh. Công việc trông cháu cũng không quá nặng nhọc, chủ yếu là dành thời gian để đưa cháu đi dạo và ăn uống trong lúc bố mẹ đi làm. Buổi tối, con dâu không quên hỏi han tình hình sức khỏe của bà để kết nối khoảng cách giữa 2 mẹ con. Sự ân cần và chu đáo của con dâu khiến bà Vĩnh vô cùng hạnh phúc và ấm áp.

Tuy nhiên 2 tháng sau đó, mối quan hệ giữa bà Vĩnh và con dâu dần xa cách. Bà thấy con dâu thường xuyên tỏ thái độ và đối xử lạnh lùng với bà. Cô còn phàn nàn về việc dọn dẹp, nấu nướng trong nhà của mẹ chồng. Điều này khiến bà Vĩnh trằn trọc nhiều đêm vì không biết bản thân đã làm gì sai.

Một hôm nọ, bà Vĩnh nói muốn gửi con dâu 5000 NDT mỗi tháng coi như trợ cấp sinh hoạt. Nghe xong, thái độ của con dâu có chút thay đổi. Cô nở nụ cười mỉm rồi cầm tiền đi vào phòng. Vài tuần sau, gia đình con trai lên kế hoạch đưa bố mẹ vợ và bà Vĩnh đi du lịch 2 ngày. Trong suốt chuyến đi, sự thờ ơ, phớt lờ của mọi người khiến bà Vĩnh cảm giác bản thân như người ngoài cuộc. Đỉnh điểm là sau bữa trưa, con dâu  đề nghị bà Vĩnh trả tiền cho bữa ăn:”Tháng này gia đình mình tiêu rất nhiều tiền nên con hy vọng mẹ có thể thanh toán bữa ăn hôm nay”.

U70, được con trai đón lên thành phố dưỡng già, tưởng được đối đãi tử tế, sau bữa trưa tôi lập tức ra về- Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Nghe xong lời đối đáp của cô con dâu, bà Vĩnh dù ấm ức nhưng vẫn thay mọi người trả tiền cho bữa trưa. Bà đi vào nhà vệ sinh rồi bật khóc ấm ức. Bà nhận ra bản thân chưa bao giờ được con dâu tôn trọng. Sau bữa trưa, bà quyết định tự đặt xe để về quê.

Về đến nhà, bà Vĩnh không ăn uống được gì và ngồi trầm tư suốt mấy ngày trời. Sự việc vừa rồi khiến bà cảm thấy chạnh lòng và buồn bực. Tuy nhiên, bà không trách vợ chồng con trai nhiều mà cho rằng quan điểm của 2 thế hệ có phần khác biệt. Bản thân nên chọn cuộc sống tự do, ít lo nghĩ hơn. Không sống cùng con cũng là cách tránh mâu thuẫn phát sinh giữa 2 bên. Vì vậy, bà Vĩnh quyết định gắn bó với ngôi nhà cũ, hàng ngày trồng rau, nuôi cá để khỏi lo nghĩ.