Con gái đầu lòng vừa tròn 3 tuổi thì chồng tôi bị tai nạn giao thông. Từ đó mẹ chồng lại càng lạnh nhạt, thờ ơ với con dâu hơn.

Cưới xong vợ chồng tôi ở chung với bố mẹ chồng. Nếu bố chồng tôi hiền lành, thông cảm với con dâu thì mẹ chồng thiên vị, xét nét lắm. Ngoài chồng tôi ra bà còn có 2 cô con gái cũng đã đi lấy chồng. Với nàng dâu bà không thương nhưng với con gái mình, bà cưng như trứng, coi như vàng.

Do mẹ chồng tôi có suy nghĩ và hành xử thiếu công bằng nên 2 cô em chồng cũng được thể coi thường chị dâu ra mặt. Cuối tuần họ kéo chồng con về ngoại ăn uống tụ tập hết nguyên 2 ngày thứ 7, chủ nhật nhưng chưa bao giờ biết xắn tay làm cùng chị dâu. Nhiều hôm thấy các em cứ ăn xong ngồi hát hò để chị dâu 1 mình rửa mấy mâm bát đĩa, dọn hết nhà tới bếp, chồng tôi lên tiếng:

“Cùng là phụ nữ lẽ ra phải hiểu nỗi vất vả cảnh làm dâu mình chứ? Về chơi phải có tí ý thức. Ai lại cứ ăn xong bắt chị dâu dọn hết”.

Mẹ chồng tôi luôn đối xử lạnh nhạt, coi thường con dâu. (Ảnh minh họa)

Nghe con trai nhắc nhở các em, mẹ chồng tôi nhảy ngay vào bênh con gái:

“Các em nó lấy chồng rồi về chỉ làm khách, sao lại bắt làm mấy việc nhà đó. Việc ấy là của vợ anh, đừng đùn cho 2 đứa em”.

Chồng tôi mà nói thêm là bà sẽ mắng là bênh vợ. Tôi biết thế cản chồng:

“Thôi anh, em làm cố tí là xong. Anh nói mẹ và các em không hiểu lại mất đoàn kết”.

Buồn rằng tôi cưới được 5 năm, con gái đầu lòng vừa tròn 3 tuổi thì chồng tôi bị tai nạn giao thông. Từ đó mẹ chồng lại càng lạnh nhạt, thờ ơ với con dâu hơn. Bà đối với tôi cảm giác như đề phòng, nhiều khi bà còn bóng gió bảo:

“Con trai chẳng con, dâu rồi cũng chỉ là người ngoài”.

Trong cuộc sống bà lại càng dồn sự quan tâm cho 2 cô con gái. Cách đây mấy tháng mẹ chồng tôi bị đột quỵ phải mổ não. Sau ca phẫu thuật ấy bà hôn mê sâu mất mấy ngày, nằm liệt giường cả tháng cứ lúc tỉnh lúc mê. Trong suốt thời gian ấy chỉ có 1 mình tôi chăm sóc, 2 cô con gái lặn mất tăm. Cùng lắm thi thoảng cuối tuần vào viện thăm bà vài phút rồi lại về.


Sau khi khỏi ốm, hiểu tấm lòng con dâu mẹ chồng thay đổi hoàn toàn thái độ với tôi. (Ảnh minh họa)




Cũng may sau đó mẹ chồng tôi bình phục lại. Khi ấy bố chồng kể hết cho bà, nói 2 cô con gái của bà quá vô tâm không có trách nhiệm với mẹ. Thế là bà giục ông:

“Ông gọi luật sư tới nhà cho tôi. Hôm nay tôi với ông sẽ lập di chúc, tất cả tài sản từ nhà cửa tới đất cát tôi sẽ sang tên cho con dâu cháu nội. Con gái bất hiếu coi như không”.

Cũng từ đó bà thay đổi hoàn toàn thái độ với tôi, vui vẻ tình cảm và quý mến con dâu như con đẻ. Giờ cuộc sống của tôi đã nhẹ nhàng, thoải mái hơn, quan hệ giữ tôi với nhà chồng ngày càng tốt, tôi mới nói cho bố chồng 1 bí mật. Đó là trước khi chồng tôi mất, tôi đã kịp nhờ bệnh viện thực hiện lưu trữ tinh trùng của anh. Tôi muốn sinh thêm 1 đứa con chung với chồng dù anh không còn trên thế gian. Bố mẹ chồng tôi vui mừng ủng hộ, đồng thời cảm ơn tôi luôn biết nghĩ cho gia đình nhà chồng. Biết rằng một mình mang thai vượt cạn sẽ không dễ dàng gì, nhưng tôi sẽ cố gắng. Chỉ mong mọi việc suôn sẻ đúng như mong đợi để chồng tôi có thể yên âm an nghỉ nơi chín suối.