Em chồng tôi tên Mẫn, là một người phụ nữ không may mắn. Em ấy bị khiếm khuyến đôi chân nên bước đi khập khiễng. Mỗi lần nhắc về Mẫn, mẹ chồng tôi lại rơm rớm nước mắt vì tự trách bản thân mình. Hồi sinh em ra, em cũng bình thường như bao nhiêu đứa trẻ khác. Nhưng trong một đợt sốt cao mà nhà không có tiền, mẹ chồng tôi vay đủ tiền đưa em đi viện thì em đã bị biến chứng co giật. Từ đó, một bên chân cứ bị co rút, teo tóp dần.

Tuy tàn tật nhưng Mẫn không tàn phế. Em đi học làm bánh kem, được vợ chồng tôi bỏ tiền ra để mở một cửa hàng bán bánh nho nhỏ. Em chăm chỉ, chịu khó, sẵn sàng thức khuya dậy sớm để làm bánh cho khách và luôn tìm tòi, học hỏi những mẫu bánh mới. Có lẽ cuộc đời Mẫn sẽ rất bình yên trong sự che chở của gia đình nếu em không yêu người đàn ông kia.

 

Anh ta lợi dụng tình cảm và sự nhẹ dạ của Mẫn, để em có bầu rồi lại bỏ đi. Vì suy nghĩ nhiều, lo lắng nên Mẫn sinh thiếu tháng, đứa bé ốm yếu còi cọc, thường bệnh vặt. Tiệm bánh buộc phải sang nhượng lại cho người khác vì Mẫn không thể làm được nữa. Bố mẹ chồng tôi thương con gái, giúp đỡ và động viên Mẫn rất nhiều. Vợ chồng tôi cũng chu cấp tiền bạc, sữa cho cháu để em giảm bớt gánh nặng. Năm ngoái, Mẫn ngỏ ý muốn có một căn nhà riêng, tôi sẵn sàng bỏ ra hơn 400 triệu xây cho em căn nhà mới, sát cạnh nhà mình. Vợ chồng tôi làm có tiền, chỉ cần em chồng sống vui vẻ, thoải mái thì chúng tôi sẵn lòng làm mọi điều cho em, trong khả năng của mình.

Từ lúc ra ở riêng, Mẫn bắt đầu nhận làm bánh lại nhưng không có nhiều khách như trước nữa. Phần vì cửa hàng bánh mở ra khá nhiều. Phần vì tay nghề em cũng không còn tốt như trước. Con lại còn nhỏ nên không có thời gian rảnh nhiều. Mẫn lại từ chối sự giúp đỡ của gia đình. Em bảo mình đã gây khổ sở cho gia đình nhiều quá rồi, em không muốn tiếp tục áy náy lương tâm nữa.

Có khi qua chơi, thấy Mẫn ăn bát mì tôm hay bát cơm chỉ có canh rau mà tôi thương. Tôi về nhà đem thịt cá sang cho thì em lại không nhận. Hôm nào nấu đồ ăn ngon, tôi lại đem sang cho em một bát, khi đó Mẫn mới chịu lấy.

Hôm qua là tiệc thôi nôi con trai thứ 2 của tôi. Vợ chồng tôi tổ chức bữa tiệc nhỏ trong gia đình. Bố mẹ chồng cho con tôi một chỉ vàng. Em chồng ngập ngừng đưa tôi món quà nhỏ, tôi tươi cười mở ra xem thì bất ngờ khi thấy bên trong là 3 bộ đồ trẻ em vẫn hay bán ở chợ với giá 100 nghìn. Thấy em chồng ngượng ngùng, tôi bật cười, bảo chồng mặc thử đồ cho con và liên tục khen đồ đẹp.

9h tối đó, vợ chồng tôi sang nhà em chồng, đưa cho em 300 triệu đồng. Mẫn ngơ ngác nhìn tôi như đang hỏi tại sao tôi lại đưa em số tiền lớn đến thế? Tôi bảo Mẫn cầm lấy tiền và mở lại tiệm bánh chứ không thể nhận bánh về làm tại nhà kiểu này, vừa cực vừa không có khách. Còn bé thì đem gửi nhà trẻ vì bé đã hơn 2 tuổi rồi. Em chồng từ chối số tiền trên, còn bảo vợ chồng tôi giàu có nhưng đừng làm em tổn thương bằng cách này nữa? Em mang nợ chúng tôi quá nhiều rồi. Thấy em chồng ôm con khóc, mắt tôi cũng cay xè. Phải làm sao để Mẫn chịu nhận sự giúp đỡ của vợ chồng tôi bây giờ?