Dù sao có đứa con trai mới là mong muốn lớn nhất của tôi. Tôi quyết định để lại hết nhà cửa, tài sản chung cho vợ và hai con gái. Coi như đó là khoản phí nuôi dưỡng cho hai con gái sau này.
Năm 30 tuổi, tôi đã có một gia đình hạnh phúc. Vợ tôi là mẫu phụ nữ sống vì gia đình. Từ khi có con, cô ấy chọn một công việc ít tốn tâm sức, mức lương trung bình để có nhiều thời gian cho chồng con. Cô ấy từ bỏ rất nhiều cơ hội thăng tiến để ưu tiên cho mái ấm nhỏ của mình. Nhiều người nói tôi may mắn khi lấy được người vợ biết lo biết nghĩ như thế.
10 năm sống cùng nhau, tôi không có gì chê bai vợ mình, chỉ có điều chúng tôi chỉ có hai cô con gái. Vợ tôi không thể sinh được nữa, sức khỏe của cô ấy không tốt. Nhưng tôi lại thèm một cậu con trai. Tôi nghĩ có con trai thì sau này khi về già mới trông cậy nhờ vả được. Dù con gái có tốt thế nào cũng là con của người ta, rồi cũng phải gả chồng, chẳng thể nối dõi hay phụng dưỡng cha mẹ cả đời. Cứ nghĩ thế mà tôi lại tự dày vò, khó chịu không thôi.
Ảnh minh họa: Internet
Khi nghĩ đến chuyện trở thành người chồng ngoại tình vì muốn tìm con trai, tôi cũng thấy có lỗi với vợ. Nhưng mong muốn kiếm con trai trong tôi quá lớn, tôi đã nghĩ cứ đem một thằng nhóc về cho vợ nuôi thì cô ấy chắc cũng sẽ đồng ý. Dù vậy, mọi chuyện không như tôi dự liệu. Nhân tình sau khi sinh được con trai thì dứt khoát không muốn giao con cho tôi. Cô ta muốn tôi ly dị vợ, còn không sẽ không cho tôi gặp mặt con trai.
Tôi làm sao chịu nổi cảnh không được gặp con trai mới sinh. Vậy là tôi chỉ còn cách ly hôn với vợ. Dù sao có đứa con trai mới là mong muốn lớn nhất của tôi. Tôi quyết định để lại hết nhà cửa, tài sản chung cho vợ và hai con gái. Coi như đó là khoản phí nuôi dưỡng cho hai con gái sau này.
Lúc đó, vợ của tôi đang mắc bệnh nặng. Nhưng tôi vì nôn nóng sợ bồ đem con trai đi mất mà đánh liều đòi ly hôn với vợ. Ở phiên tòa nhìn dáng vợ xanh xao cùng hai con gái nhỏ ngơ ngác nhìn cha và mẹ, đã có giây phút tôi thấy mình là gã đàn ông tệ bạc. Nhưng tôi khi ấy chỉ biết tới con trai, không còn nhớ hai đứa con gái trước mặt cũng là máu mủ ruột rà của mình. Tôi càng không nghĩ cho nghĩa tình sống cùng vợ bao năm.
Nhưng niềm vui sướng có con trai của tôi chỉ kéo dài được 6 năm. Trong một lần con trai vào viện, tôi mới biết thằng bé không phải là con trai của tôi. Suốt bao năm, vì cái suy nghĩ trọng nam khinh nữ mà tôi bỏ con của mình để nuôi con của kẻ khác. Đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất của một người đàn ông. Tôi lừa dối vợ để rồi giờ lại bị người phụ nữ khác lừa.
Khi bây giờ đã 50 tuổi, bị bệnh tật dày vò, bên tôi không có con cháu hay người thân chăm sóc. Có một lần tôi tìm về gặp vợ cũ và hai con gái của mình. Ba người họ đến giờ vẫn sống cùng nhau. Hai con gái tôi dù lấy chồng vẫn sống gần mẹ, chăm sóc cho mẹ không thiếu thứ gì. Tôi nghe con gái lớn nói một câu mà trào nước mắt hối hận sau 10 năm lầm lỗi:
Phải rồi, ngày trước bỏ đi tôi chỉ để lại tiền cho con mình, như khoản viện trợ mỗi tháng sau này chúng lớn lên. Suốt 10 năm, tôi chưa một lần về thăm con. Tôi chưa từng xem chúng là con ruột của mình. Vậy giờ khi già cả thèm khát có con cháu ở bên, tôi lấy tư cách gì để đòi quay về? Người đàn ông phản bội là tôi còn mặt mũi nào để nhìn người vợ từng bị mình phản bội tàn nhẫn? Người cha rũ bỏ trách nhiệm này sao còn đòi yêu thương, hiếu thuận từ con cái? Tôi chẳng có tư cách nào cả, chỉ có tội lỗi chẳng thể chuộc trả cho vợ con…