×

Đi làm về muộn, nhìn mâm cơm thừa trên nền nhà, chồng t::ức giận đ::á văng nồi cơm điện vào góc nhà, h::ất đ::ổ mâm bát rồi hét lên: “Cái loại vợ con ăn h::ại, không lo nổi bữa cơm tử tế cho chồng. Mai tao tố::ng c::ổ hết về ngoại cho ông bà ấy dạy lại”. Anh ta lao vào buồng nhưng chẳng thấy vợ con đâu, vừa ra đến cửa thì nhận tin “s::ét đ::ánh”

Hùng đi làm về muộn, đồng hồ đã điểm gần 10 giờ đêm. Cả ngày vật lộn với đống hồ sơ ở công ty, bụng đói cồn cào, anh chỉ mong về nhà được ăn một bữa cơm nóng hổi do vợ chuẩn bị. Vợ anh đi làm lễ tân giờ hành chính về nhà  cũng chỉ ở nhà chăm con chứ có đi làm gì nặng nhọc hay mất nhiều thời gian, tâm sức như anh đâu.

Nhưng vừa mở cửa, cảnh tượng đập vào mắt khiến máu trong người anh sôi lên. Một mâm cơm thừa nguội ngắt nằm chỏng chơ trên nền nhà, vài hạt cơm vương vãi, mấy miếng rau héo queo bên cạnh bát nước chấm đã khô quánh lại. Cái nồi cơm điện trơ trọi trên bàn, chẳng còn nổi một hạt.

Hùng nghiến răng, tức giận đá văng nồi cơm vào góc nhà. Tiếng “xoảng” vang lên khô khốc trong căn nhà im ắng. Anh gầm lên: “Cái loại vợ con ăn hại, không lo nổi bữa cơm tử tế cho chồng. Mai tao tống cổ hết về ngoại cho ông bà ấy dạy lại!” Đầu óc quay cuồng vì cơn giận, anh lao vào buồng, định lôi vợ ra mà mắng cho hả dạ. Nhưng trong phòng chẳng có ai. Giường trống trơn, chăn gối gọn gàng như chưa từng được động tới. Tiếng con gái nhỏ líu lo mỗi tối cũng biến mất.

Hùng cau mày, thoáng chút hoang mang. Anh quay ra cửa, định bụng gọi điện cho vợ thì chuông điện thoại réo lên. Một số lạ. Anh nhấc máy, giọng gắt gỏng: “Ai đấy?” Đầu bên kia, tiếng người đàn ông trầm trầm vang lên: “Anh Hùng phải không? Tôi là công an phường. Vợ con anh vừa gặp tai nạn giao thông trên đường tỉnh lộ. Chị nhà mất tại chỗ, còn bé gái đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh. Anh đến ngay đi.”

Điện thoại tuột khỏi tay Hùng, rơi xuống sàn đánh “cạch”. Đôi chân anh khuỵu xuống, đầu óc trống rỗng. Hóa ra, chiều nay vợ anh đã xin nghỉ sớm, đón con đi chợ mua đồ chuẩn bị bữa tối. Trên đường về, chiếc xe máy của hai mẹ con bị một chiếc ô tô chạy ẩu tông phải. Mâm cơm thừa trên sàn không phải vì cô lười biếng, mà vì cô chẳng kịp dọn dẹp trước khi vội vã rời nhà.

Nồi cơm điện nằm lăn lóc trong góc nhà như một lời nhắc nhở cay đắng. Hùng ngồi đó, tay ôm đầu, nước mắt lăn dài trên gò má chai sạn. Giá như anh không vội vàng nổi giận, giá như anh gọi điện hỏi han thay vì chửi bới, có lẽ anh đã biết sự thật sớm hơn. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là hối hận muộn màng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://tinhay8.com - © 2025 News