Nghe những lời nhân viên thu ngân nói, lòng tôi có cảm xúc phức tạp.
Cách đây vài ngày, tôi đưa vợ đến một nhà hàng ăn tối. Khi món ăn được đưa ra, tôi bỗng nhận thấy một bóng dáng quen thuộc. Hóa ra, người bưng đồ ăn ra lại chính là vợ cũ của tôi.
Dù đã ly hôn được 3 năm và hiện tại tôi đã có vợ mới, nhưng khoảnh khắc gặp lại vợ cũ, tôi vẫn cảm thấy bồi hồi. Năm ấy chúng tôi ly hôn vì bất đồng quan điểm khiến những cuộc cãi vã thường xuyên xảy ra. Sau khi ly hôn, quyền nuôi con thuộc về vợ cũ, sau đó hai mẹ con cô ấy chuyển tới thành phố khác sinh sống, đồng thời chặn liên lạc của tôi.
Thật không ngờ, giờ tôi lại gặp vợ cũ ở đây, trong tình cảnh này. Cuộc gặp gỡ này khiến tôi cảm thấy vui mừng nhưng cũng đầy trăn trở.
Thiết nghĩ vợ cũ đang gặp khó khăn về kinh tế nên mới phải đi làm phục vụ trong quán ăn, nên tôi quyết định giúp đỡ cô ấy. Khi đó, tôi đã rút ra 10 triệu và đưa cho vợ cũ, nhưng cô ấy lại từ chối:
– Không cần đâu, số tiền này không đủ.
Tôi rất ngạc nhiên khi thấy vợ cũ làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng. (Ảnh minh họa)
Nhận được tiền, tôi đưa cho vợ cũ tổng cộng 30 triệu. Dù ban đầu vợ cũ tự chối, nhưng tôi vẫn kiên quyết dúi tiền vào túi cô ấy. Cuối cùng, vợ cũ cũng chịu nhận và nói lời cảm ơn với tôi.
Khi tôi và vợ chuẩn bị thanh toán cho bữa ăn, tôi không kìm lòng được mà hỏi nhân viên thu ngân về mức lương của vợ cũ. Nếu mức lương của cô ấy thấp, tôi sẽ tăng tiền chu cấp cho con để hai mẹ con đỡ vất vả.
Nào ngờ khi nghe thấy tên vợ cũ của tôi, nhân viên thu ngân lại cười nói:
– Chị ấy là chủ của nhà hàng này đấy ạ. Công việc làm ăn tốt lắm, doanh thu hàng trăm triệu mỗi tháng. Chị ấy có mấy cơ sở nhà hàng rồi đấy.
Nghe nhân viên thu ngân nói, tôi há hốc kinh ngạc, không ngờ vợ cũ lại giỏi giang như thế, sự ngượng ngùng hiện rõ trên khuôn mặt. Nhưng tại sao là bà chủ, vợ cũ vẫn tự tay bê đồ ăn ra cho khách như thế chứ?
– Hôm nay cửa hàng chúng em khai trương cơ sở mới mà, khách khứa đông nên chị chủ cũng xắn tay áo vào hỗ trợ luôn. Nhưng thực ra ngày thường, khi có khách nào gọi món ốc xào cay, chị ấy đều tự tay bê ra. Chị nói, đây là món chị thích nhất, ngày xưa thường đi ăn với chồng.
Nghe nhân viên thu ngân nói chuyện mà tôi sững sờ. (Ảnh minh họa)
Nghe những lời nhân viên thu ngân nói, lòng tôi có cảm xúc phức tạp. Ngày xưa khi yêu nhau, gần như tuần nào tôi và vợ cũ cũng đi ăn món ốc này. Không phải chỉ vì nó ngon mà còn vì rẻ, khi ấy chúng tôi chỉ đủ tiền gọi món này thôi.
Khi nghèo khổ, chúng tôi đồng hành bên nhau, tình cảm ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng khi có tiền rồi, cuộc sống đủ đầy hơn thì mâu thuẫn lại tăng lên. Có thể là vì tôi quá bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian chăm sóc gia đình. Có thể là vì thời gian đã bào mòn tình cảm của cả hai,…
– Chị ấy đang có cuộc sống tốt như vậy, anh nên mừng cho chị ấy. Có những thứ đã mất đi thì không thể lấy lại được nữa, thay vì tìm kiếm nó thì tốt nhất nên trân trọng trước mắt.
Lời vợ nói đã đánh thức tôi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Vợ nói đúng, cái gì đã qua thì hãy để nó qua đi. Tôi mừng vì vợ cũ có cuộc sống tốt, tôi cũng mừng vì bản thân đang có cuộc sống hạnh phúc bên người vợ thông minh, hiền dịu. Vì vậy, tôi sẽ trân trọng và cố gắng vun vén cho tổ ấm này.