Vợ chồng tôi lấy nhau hơn 6 năm, có hai cậu con trai. Tôi làm nhân viên văn phòng, lương 8 triệu/tháng. Chồng là kỹ thuật của một siêu thị điện máy, thu nhập hơn chục triệu một tháng.

Lúc mới kết hôn, chồng cũng đưa tôi giữ lương của anh. Tuy nhiên sau đó, do phát sinh nhiều vấn đề bất cập nên chúng tôi thống nhất lại. Tôi sẽ lo các khoản chi tiêu sinh hoạt trong gia đình còn chồng sẽ lo cho hai con đồng thời mỗi tháng chuyển vào tài khoản chung 6 triệu đồng để tiết kiệm.

Từ ngày phân chia tài chính rõ ràng, tôi thấy cũng khá ổn. Chồng có trách nhiệm với hai con đồng thời vẫn đảm bảo gia đình có một khoản tiết kiệm dự phòng.

Mấy năm qua, vợ chồng tôi cũng có xảy ra mâu thuẫn, xích mích nhưng ít khi cãi nhau về vấn đề tiền nong. Tuy nhiên, vừa qua, có một chuyện liên quan đến tiền khiến tôi khá bức xúc.

 

Mua quả sầu riêng về ăn, phản ứng của chồng khiến tôi nghẹn đắng - Ảnh 2.

Ảnh minh họa

 

 

Chuyện là tuần trước chị bạn đồng nghiệp của tôi hỏi có muốn mua sầu riêng không để gom tiện chuyến người nhà trong Đắk Lắk gửi ra.

Tôi vốn cũng thích ăn sầu riêng nhưng do cả chồng và hai con đều không ngửi được mùi loại trái cây này nên tôi cũng hiếm khi mua. Lần này, biết sầu chuẩn nên tôi mạnh dạn đặt 1 quả để ăn cho đỡ thèm.

Hôm ấy, mang sầu từ công ty về, tôi đã cẩn thận buộc vài lớp túi nilon để cho đỡ mùi. Tối đến, đợi 3 bố con đã vào phòng điều hòa ngồi, tôi lúi húi trong bếp bổ sầu ra để thưởng thức.

Thế nhưng, khi vừa đưa miếng sầu vào miệng thì chồng tôi bước ra. Anh nhăn mặt khó chịu khi thấy cảnh đó.

Thấy chồng, tôi vừa cười vừa nói biết ba bố con không ăn được nên đã phải né “ăn vụng”. Những tưởng chồng sẽ không có ý kiến gì. Thế nhưng, anh vừa bịt mũi, vừa nói với giọng hằn học rằng đã biết bố con không thích còn cố tình mua. Mẹ gì mà chỉ biết ăn một mình.

Tôi giải thích rằng, trước đó đã mua dưa hấu cho bố con rồi, còn quả sầu này tiện chuyến người nhà chị cơ quan gửi ra nên mua. Sầu chuẩn, chất lượng mà lại được giá rẻ. Có hơn 400 nghìn một quả sầu riêng ri6 đúng chuẩn ngon – bổ – rẻ.

Nào ngờ, vừa nghe giá một quả sầu hơn 400 nghìn, chồng tôi liền gắt lên khiến tôi giật mình.

Em nghĩ cái quái gì thế. Em bỏ hơn 400 nghìn ra mua một quả sầu riêng chỉ mình em ăn được, thế mà em cũng mua. Sao em ích kỷ thế.

Chưa kể thời buổi bây giờ kinh tế khó khăn, kiếm tiền đâu phải dễ, mình cũng phải biết tiết kiệm tí chứ. Một quả sầu riêng của em bằng tiền điện dùng nửa tháng này chứ không ít. Tiêu cái gì cũng phải cân nhắc chứ, đáng mua thì mua, không mua thì thôi. Cứ hoang phí, ăn cho sướng mồm như thế thì bao giờ cho khá lên được”.

Câu nói của chồng như gáo nước lạnh dội vào đầu tôi. Miếng sầu đang ăn dở trong miệng bỗng trở nên đắng ngắt.

Quá ấm ức, tôi cũng to tiếng với chồng. Tôi nói, tôi cũng đi làm quần quật cả ngày để kiếm tiền lo trang trải cuộc sống, lo sinh hoạt trong gia đình chứ tôi không hề ăn bám, không hề xin tiền chồng để mua quả sầu riêng này.

Từ trước đến nay, lúc nào tôi cũng đặt chồng con lên hàng đầu. Mua quần áo hay bất cứ đồ đạc gì cho chồng con, dù đắt tôi cũng vẫn vui vẻ xuống tiền, miễn là chồng con thích. Còn tôi, thích một váy cũng phải cân nhắc vài hôm, có khi cả tuần rồi cuối cùng lại quyết định thôi không mua, để tiền dành làm việc khác.

Chưa kể, những lúc chồng đi nhậu với bạn bè, hết vài trăm nghìn đến cả triệu bạc, tôi có so đo tính toán với anh ta không. Vậy mà, chỉ vì một quả sầu mà giờ chồng tôi nói tôi là người ích kỷ, chỉ biết sống một mình. Nói tôi tiêu xài hoang phí, không biết nghĩ cho tương lai.

Những tưởng sau khi tôi nói vậy, chồng tôi sẽ hiểu ra vấn đề. Nhưng không, anh ta còn nói câu khiến tôi sốc hơn: “Cô đi làm chỉ phải lo sinh hoạt hàng ngày. Còn tôi vừa phải lo con cái vừa phải để tiền tiết kiệm. Tốt nhất, để không có tiền tiêu vào những khoản linh tinh, từ tháng sau, cô cũng nên góp vào quỹ chung mỗi tháng 1-2 triệu cho công bằng“.

Tôi đứng hình trước câu nói đó. 6 năm về sống chung một nhà, chưa khi nào tôi thấy bức xúc như đợt này. Tôi cảm thấy mình không được tôn trọng. Hóa ra, trong mắt chồng, giờ tôi lại tệ bạc đến thế sao.

Chẳng lẽ chỉ vì một quả sầu mà vợ chồng lại rạn nứt thì không đáng nhưng quả thực, tôi rất khó chịu với suy nghĩ đó của chồng.

Theo mọi người, tôi mua hơn 400 nghìn một quả sầu để ăn thì có gì sai mà chồng tôi lại đay nghiến, chì chiết tôi nặng nề như thế?