×

Thi xong đại học tôi lên nhà bác trên Hà Nội ở nhờ dù không thích. Mấy ngày đầu 2 bác còn niềm nở càng về sau thái độ càng lạ. Một hôm đi học về nhìn mâm cơm bác dâu nấu tôi xin mẹ ra ở trọ luôn

Chị họ lên nhà em ở cách đây 6-7 năm. Chị hay thích lục lọi rồi nghịch đồ đạc của em, nhiều khi còn làm hỏng nữa. Đáng nói nhất là sở thích kỳ lạ của chị – dọa ma người khác, người hứng chịu nhiều nhất là em.

Em không phải người nhỏ mọn khi viết bài này nhưng thật sự em thấy nhiều người đi ở nhờ mà không biết cách cư xử sao cho đúng. Nhà em ở Hà Nội, bố làm cấp to trong ngành công an nên cuộc sống khá giả so với họ hàng.

Đầu tiên là chị họ lên nhà em ở cách đây 6-7 năm trước, chị cũng không khiến nhà em ức chế gì nhiều, tuy chỉ có em ở cùng phòng với chị là thật sự bực mình. Chị hay thích lục lọi rồi nghịch đồ đạc của em, nhiều khi còn làm hỏng nữa. Đáng nói nhất là sở thích kỳ lạ của chị – dọa ma người khác, người hứng chịu nhiều nhất là em. Đáng kể là hôm chị rủ em đi dạo mát, không ngờ dẫn em ra cánh đồng.

Trước nhà em ở trong khu tập thể Học viện cảnh sát, xung quanh là cánh đồng trồng hoa màu, em sợ quá đòi về nhưng chị không cho, em cũng không dám về một mình, rồi chị xõa tóc, cười khanh khách làm em muốn xỉu tại chỗ, biết em sợ nên chị thôi rồi lôi em vào sâu trong cánh đồng. Vừa đi chị vừa kể chuyện ma rồi bất thình lình chị giả bị ma nhập. Chỉ có hai chị em lúc đó nên em sợ không biết làm thế nào ngoài khóc thét xin về mà không được. Rồi chị nảy ra ý định ăn trộm rau, chị nói rau ăn trộm mới ngon.

Chị xuống hái em đứng trên bờ, lúc này tầm 21 giờ, tối om không một bóng điện ngoài ánh trăng mờ ảo, sau đó chị mất hút không thấy đâu, chỉ còn em một mình khóc thét lên chị từ đâu ập đến cười khoái chí. Xung quanh em là những con bù nhìn mờ ảo như những bóng người. Chị chỉ cho em về khi hai chị em đang đi thì suýt dẫm phải ông cụ ra trông đồng đang ngủ trên bờ, sợ quá chị mới tha cho em. Còn vô số những đêm chị không ngủ được ngồi dậy mở truyện ma và cho em nghe những đoạn cười man rợ để dọa em không cho ngủ. Chị còn đứng đầu giường trùm chăn trắng xõa tóc dọa em vào nửa đêm.

Nhà chị có 2 chị em gái. Gia đình khá giả ở quê, khi ông bà nội cho bố em hết đất đai thì bác đấu tranh đòi bằng được 1/3 mảnh đất, trong khi đất nhà bác rất nhiều ở mọi nơi. Bố mẹ em vì nghĩ không muốn anh em to tiếng rồi từ mặt nhau, với lại đất đó sau này ông bà mất cũng xây nhà thờ tổ nên đồng ý cho bác. Nhà bác khá giả là thế, hay khoe đất đai, tiền thưởng tết mấy chục triệu này nọ mà chưa bao giờ cho chúng em được xu nào, tết cũng chỉ mừng tuổi 10 nghìn, 20 nghìn.

Hàng tháng mẹ chị gửi cho nhà em 300 nghìn cho 3 bữa ăn một ngày, dầu gội, sữa tắm, điện nước vệ sinh chưa kể máy tính mở suốt ngày. Vấn đề tiền nong nhà em cũng ngại nên đưa bao nhiêu cầm bấy nhiêu. Ở được 2 năm chị xin ra ngoài vì có người yêu. Thấy tốn kém quá mẹ chị bảo về nhà em cho đỡ tốn, tiết kiệm được tiền nhưng chị muốn ra ngoài cho tự do đi lại.

Cứ tưởng vậy là xong thì lại đến anh trai nhà bác. Anh sinh năm 91 mà đến giờ vẫn học năm nhất vì học mỗi nơi một thời gian lại bỏ. Anh này mới thực sự làm nhà em ức chế, đi đâu làm gì không bao giờ xin phép, hỏi thì không nói chỉ ậm ừ cho qua, không làm bất cứ việc gì trong nhà, đến bữa gọi mỏi mồm không xuống ăn cơm, cả nhà ăn gần xong mờới mò xuống. Ăn thì lâu, chỉ khổ em ngồi đợi rửa bát. Nhiều hôm ức chế em nói “ăn xong tự đi mà rửa” vậy mà anh cũng cứ để đấy, kêu bận tối về rửa.

Khổ nhất là em trai em ở cùng anh. Anh online đến 12h rồi buôn điện thoại đến 1-2h sáng, ngày nào cũng như ngày nào khiến em trai em không thể ngủ được. Ức chế nói thì anh ra cầu thang nói chuyện. Nhà có tiếng vọng nên em cũng bị tỉnh giấc luôn vì anh nói to. Có đợt anh đi làm thêm, không biết làm gì mà 3h sáng mới về, ấn chuông inh ỏi làm cả nhà em mất ngủ luôn, về rồi tắm giặt, điện thoại đến gần sáng. Anh có tính tắm cực kỳ lâu, không biết sạch sẽ thế nào mà mỗi ngày tắm 2 lần, trời nóng tắm 3-4 lần, không lần nào dưới một tiếng.

Nhà em bây giờ chuyển ra Mỹ Đình rồi, vì là nhà rộng nên những lúc lau nhà chia mỗi người một tầng dọn dẹp. Bố em còn phải làm mà anh cứ nằm ườn ra, quát dậy thì anh vào nhà vệ sinh, không biết làm gì trong đó đến khi mẹ em ngứa mắt quá dọn xong anh mới chui ra. Đến bữa ăn anh kêu ra ngoài, phần cơm tý anh ăn. Anh đi một mạch đến sáng không nói gì khiến thức ăn để kiến bu đầy. Cái tính anh lề mề, có hôm thấy cô người yêu gọi điện trách sao lâu thế, đợi 30 phút ngoài đường rồi thì anh kêu bị tắc đường, trong khi đang ngồi đọc báo. 15 phút sau anh mới đứng dậy chải chuốt quần áo đầu tóc mất khoảng 20 phút nữa rồi mới dắt xe đi. Mà từ chỗ nhà em đến đó tầm 20 phút, thật khổ cho cô người yêu đợi dài cổ ngoài đường.

Chắc mọi người sẽ nghĩ bố mẹ em hiền quá không nói được phải không? Thật sự bố mẹ em nói như nước đổ lá khoai mà anh vẫn không thay đổi, anh ngồi im không nói gì, mặt tỏ vẻ khó chịu. Bố mẹ em vì không muốn mất tình anh em nên không dám làm to chuyện. Em thấy anh ở nhờ nhà em mà như ông hoàng, không bao giờ phải làm một việc gì dù bố mẹ em có nói mỏi mồm. Đến giờ anh ở nhà em cũng được 5 năm rồi mà bản chất không thay đổi.

Không biết anh ở nhà em bao lâu nữa trong khi gần đây bố em lại đồng ý cho anh nhập hộ khẩu vào nhà em để làm giấy tờ học hành không phải về quê (cách 40km) do bố mẹ anh có ý nhờ vài năm. Thật là nhà em sống vì anh em quá mà thành ra anh được thể, em rất ức chế mà nói không được. Anh ở nhà em 5 năm rồi mà mẹ anh mới tăng mức tiền lên thành 800 nghìn/tháng tất tần tật mọi khoản + ngày 3 bữa ăn. Cái này không đáng nói nhưng với mức thu nhập hơn chục triệu của bố mẹ anh ở quê mà nhà anh có mình anh, mỗi tháng bác gửi cho nhà em như vậy.

Bố mẹ em nói giàu nghèo gì mấy đồng nên thôi coi như cho. Tiền không nói làm gì nhưng với thái độ và cách cư xử như vậy khiến nhà em cực kỳ khó chịu mà không dám to tiếng. Chỉ mong anh sớm chuyển đi nhưng không biết ngày đó bao giờ mới tới vì giờ anh mới học năm nhất.

Em viết bài này không phải vì em tính toán nọ kia, em chỉ muốn kể cho mọi người biết về sự khó chịu khi có người thân ở nhờ mà kém cư xử. Em nghĩ chắc chỉ có nhà mình mới xảy ra tình trạng này. Chung quy cũng vì không muốn mất lòng anh em họ hàng mà phải chịu cảnh ấm ức sống cùng một người không biết cư xử như thế.

Related Posts

Our Privacy policy

https://tinhay8.com - © 2024 News