Tôi có hai đứa con trai. Đứa đầu thì ở xa, lại có điều kiện kinh tế nên bố mẹ gần như chẳng phải lo gì cả. Mỗi lần vợ chồng nó về chơi là khệ nệ đủ thứ quà. Tôi bảo đừng mang về mất công nhưng chúng có nghe đâu. Vì ở xa, các con lại quan tâm đến bố mẹ nên tình cảm giữa tôi và dâu cả rất tốt.
Ngược lại, con trai thứ của tôi đã hơi kém cỏi trong cách làm kinh tế còn không biết chọn vợ. Ngày xưa, vợ chồng tôi đầu tư cho các con học như nhau, đứa này được học thêm môn này thì đứa kia cũng như vậy. Nhưng con thứ của tôi nhác học nên khi thi cử cũng chỉ chọn được trường hạng trung. Sau khi ra trường, nó đi làm nhân viên văn phòng, tháng kiếm nhiều nhất cũng chỉ được 20 triệu.
Mặc dù vậy, tôi vẫn kỳ vọng vào con dâu. Nói gì thì nói, người vợ có ảnh hưởng lớn tới chồng lắm chứ. Nếu con tôi lấy được cô vợ xông xáo thì lại được nhờ rồi. Đằng này, nó dẫn về một đứa học thức không cao, gia cảnh còn khó khăn hơn cả nhà chúng tôi. Lúc đầu, tôi cũng không đồng ý đâu, vì chuyện cưới xin là cả đời, mình không cẩn thận thì sau này khổ lắm.
Nhưng đúng là các cụ nói chẳng sai, không có bố mẹ nào thắng nổi con cái cả. Vợ chồng tôi cấm đoán bằng cách này thì chúng lại làm cách khác. Hôm ấy con tôi về nhà, đặt lên bàn kết quả siêu âm rồi tuyên bố:
“Cái Thúy có bầu được gần 2 tháng rồi. Hôm nay bọn con vừa đi siêu âm về. Con biết là bố mẹ không thích Thúy nhưng bây giờ chuyện thế này rồi, bố mẹ mà không đồng ý để bọn con cưới thì con cũng ra ở với cô ấy đấy”.
Hôm đó, tôi tức muốn tăng huyết áp luôn mọi người ạ. Ai đời lại có đứa con trai về nhà uy hiếp bố mẹ như thế cơ chứ. Có điều sau khi nghĩ kỹ, chồng tôi cũng khuyên nhủ, bảo dù sao đứa bé cũng là máu mủ nhà mình. Cho dù có không thích mẹ nó thì chúng tôi cũng không thể bỏ cháu được. Vậy nên cuối cùng, vợ chồng tôi vẫn đồng ý và tổ chức cho hai đứa một đám cưới hoành tráng.
Thời điểm đầu, con trai tôi về chung sống với bố mẹ. Vì hai đứa lương làm ra chẳng bao nhiêu, lại chuẩn bị đón con đầu lòng nên phải tiết kiệm hết mức có thể. Tôi hiểu vậy nên khi con dâu đưa tiền sinh hoạt, tôi cũng không nhận. Chúng đi làm cả ngày, tối về mới ăn một bữa, tôi mà cầm tiền thì mang tiếng ra. Chỉ là về ở chung một nhà, tôi mới thấy con dâu mình chẳng có điểm nào để mà khen cả.
Đầu tiên là cái cách sinh hoạt và nói năng. Sáng thì hôm nào cũng dậy muộn rồi vội vã đi làm, chẳng biết có chịu ăn sáng ở công ty không. Đến tối về nhà, ăn xong, chỉ đợi con dâu tôi rửa dọn là hai đứa lên phòng ríu rít nói chuyện, chẳng thấy ngồi nói với bố mẹ câu nào. Còn việc ăn nói, con dâu tôi cũng không biết kiêng nể ai.
Đợt ấy nó bầu trước nên mọi người trong họ cũng không mặn mà lắm. Hôm có đám giỗ, mấy cô dì mới hỏi tại sao lại để có bầu trước khi cưới. Cứ bảo thời giờ khác xưa nhưng chuyện chửa trước cũng khó mà chấp nhận. Thế là con dâu tôi nó nhìn vào đúng cô đang có con trai hiếm muộn bảo:
“Tại thời giờ không phải ai cũng chửa được nên bọn cháu mới phải bầu trước cho ăn chắc đấy ạ. Chứ nhiều nhà cưới xong thì hiếm muộn, như thế còn khổ hơn”.
Nghe đến đó, tôi còn nóng mặt nói gì là cô ấy. Nhưng về góp ý thì con dâu chẳng nhận sai, còn nói người vô duyên như thế thì phải nói một lần cho biết.
Sau khi con dâu tôi sinh con, mẹ chồng nàng dâu cũng có nhiều mâu thuẫn trong chuyện chăm cháu. Tôi thì thấy mình có kinh nghiệm nên cần truyền đạt cho con nó học tập. Còn con dâu lại bảo thủ, chẳng bao giờ nghe mẹ nói gì cả. Thấy vậy, chồng tôi sợ hai mẹ con nổ ra mâu thuẫn lớn hơn nên mới bảo cho hai đứa mảnh đất xây nhà.
Vậy mà khi tôi bàn với con trai, nó nhất quyết không chịu. Còn bảo mẹ khắt khe với vợ nó quá. Thế đấy mọi người ạ, đã cho cả mảnh đất rồi, giờ chỉ việc xây lên thôi mà cũng phức tạp. Tôi thì có khó khăn gì đâu, chỉ là không muốn sang tên để nhỡ sau này có vấn đề thì mình không bị động thôi mà.
Điều đáng nói là chồng tôi cũng khuyên rằng đã cho thì cho hẳn. Còn việc của vợ chồng nó, ở được hay không sau này rồi tính tiếp. Đâm ra bây giờ, cả nhà chẳng có ai là đứng về phía tôi cả. Mọi người là người ngoài, có cái nhìn khách quan hơn. Mọi người nghĩ tôi nên làm gì trong trường hợp này đây?