Tôi có một hôn nhân khá viên mãn, được chồng yêu thương, hai con ngoan ngoãn. Đời sống vật chất cũng rất đầy đủ, có nhà, có xe ô tô và có một khoản tiền để nhỡ có chuyện gì còn sử dụng. Tôi hài lòng vì chồng, anh ấy đối xử tốt với tôi, làm tôi yên tâm, tin tưởng.
Thế nhưng, vợ chồng tôi lại vừa xảy ra cãi cọ, bất hòa có thể xảy ra ly hôn. Chuyện xảy ra cách đây một tuần, nhân dịp hai con nghỉ hè, vợ chồng tôi cho con về quê nội, quê ngoại chơi. Mọi chuyện ở bên nội diễn ra thoải mái, nhẹ nhàng và ổn thỏa, nhưng khi về nhà ngoại lại xảy ra một chuyện không mong muốn.
Khi tôi nhắc tới chuyện mua quà, chồng tội gạt phắt: “Quà cáp làm gì, các cháu về là ông bà vui rồi. Em cứ để anh lo việc này, trên đường đi tiện đâu thì mua, không thì biếu ông bà ngoại ít tiền, mua gì ông bà tự mua sau”.
Suốt dọc đường, tôi nhắc chuyện mua quà chồng lại không muốn dừng xe lại để mua, cho dù tôi chỉ mua vài cân hoa quả. Từ Tết đến giờ mới về, không lẽ lại đi tay không về. Vậy mà chồng không dừng xe vài phút để tôi mua, còn cáu giận, tôi cũng đành nín nhịn. Dù sao, ngày về nhà ngoại cũng nên giữ vui vẻ, để ông bà ngoại không phải lo lắng gì.
Chứng kiến cảnh cho quà bố vợ của chồng, tôi chỉ muốn chia tay. Ảnh minh họa
Về đến nhà, bố mẹ để tôi vui lắm, ông bà ôm chầm lấy cháu ngoại, tôi mới thấy ông bà mong cháu về, chứ không mong đợi quà cáp từ vợ chồng tôi. Về chơi hai ngày, các con tôi cứ muốn ở lại, không nỡ rời ông bà ngoại. Vì hai ngày qua, tụi nhỏ được ông bà đưa đi chơi, câu cá, thả diều, hái rau… Điều mà sống ở thành phố chưa được trải qua lần nào.
Lúc chia tay bịn rịn, hai con tôi khóc, đòi ở lại với ông bà, làm vợ chồng tôi phải hứa dịp tới sẽ cho về ở lâu hơn. Tôi có nhắc chồng về chuyện tặng quà ông bà, chồng tôi đang vui vẻ, mặt tối sầm lại, đang ngồi trên ô tô bước ra khỏi xe đón cửa rất mạnh. Ngồi trong xe, tôi thấy chồng mở ví rút ra 1 tờ tiền 200.000 đồng đưa cho mẹ tôi.
Mẹ tôi từ chối, nhưng chồng cố tình dúi vào tay mẹ vợ. Tôi mở cửa kinh xe ô tô, kịp nghe câu của chồng: “Thôi thì của ít lòng nhiều, ông bà cứ cầm cho con vui lòng, không vợ con lại mắng chồng là không cho ông bà đồng nào. Ông bà mà không cầm là khinh con đấy, lần sau con không cho tụi nhỏ về chơi nữa”.
Tôi nghe xong mà thất vọng, muốn khóc mà vẫn phải kìm nén mình. Tôi không ngờ chồng lại đối xử với bố mẹ vợ như vậy, không những đưa tiền ít, còn buông những câu nói khó nghe để ép bố mẹ phải nhận. Trong khi mới trước đó 1 tuần, về nhà nội, chồng tôi đưa hẳn ông bà nội 20 triệu để ông bà tiêu vặt. Không muốn so đo đâu, nhưng chồng làm thế khiến tôi cảm thấy ấm ức.
Suốt dọc đường về nhà, tôi và chồng to tiếng với nhau, tôi chỉ nói vài câu còn đâu là chồng tôi mặc sức nhiếc móc nhà vợ. Ngay cả về nhà rồi, hai vợ chồng cũng đóng cửa phòng lại để tiếp tục tranh luận, cãi nhau. Anh ấy cho rằng nếu như không lấy tôi, anh ấy đã lấy được con nhà giàu có, quyền thế rồi. Vậy nên, nhà vợ bây giờ anh ta không cần quan tâm.
Chồng tôi quả quyết: “Tôi cưới cô là xuất phát từ tình yêu, tôi chỉ có trách nhiệm với cô và con thôi. Bố mẹ cô hay họ hàng bên nhà cô tôi không không cần phải quan tâm. Thử hỏi cô không lấy tôi, có được như ngày hôm nay không? Sao cô không lấy người khác”.
Tôi không hiểu sao chồng lại có ác cảm với nhà vợ như vậy. Tôi công nhận một điều là anh ấy yêu thương tôi, nhưng lại dửng dưng với nhà vợ. Về chơi mà cứ như lấy lệ, không mấy vui vẻ, không cần hào phóng. Điều này làm tôi buồn và tổn thương nghĩ đến ly hôn, trong khi tôi rất yêu quý nhà chồng.
Tôi phải làm gì để chồng quan tâm, tôn trọng nhà vợ? Bị phân biệt đối xử giữa hai bên nội ngoại, tôi có nên ly hôn khi mà đang quá mệt mỏi?