Biết chồng có bồ, tôi không gào thét, không làm um chuyện như nhiều người vẫn làm. Hàng ngày, tôi cứ lặng lẽ đi làm, về nhà cơm nước chu đáo, vẫn giữ nếp nhà như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chồng thấy tôi im lặng, không phản ứng, liền tưởng tôi không hay biết, lại càng được đà lấn tới.
Rồi cái ngày anh đưa ra quyết định ly hôn cũng đến. Anh hùng hồn tuyên bố rằng đã hết yêu, rằng anh cần tự do, cần được sống với “người khiến anh rung động thực sự”. Tôi không khóc, cũng chẳng níu kéo, chỉ nhìn anh với ánh mắt bình thản mà gật đầu đồng ý.
Ngay đêm đó, tôi âm thầm thu dọn đồ đạc, ôm theo tất cả hồi môn mẹ đẻ đã cho ngày cưới – 20 tỷ và 5 cây vàng – cùng những kỷ niệm đẹp đẽ từng có. Sáng hôm sau, khi anh mở két sắt tìm tiền, cái lạnh lẽo trống rỗng của nó khiến anh chóa-ng váng. Những thứ anh nghĩ là “tài sản chung”, hóa ra đều thuộc về tôi.
Cô bồ trẻ không đợi được lâu, chẳng mấy ngày sau cũng rời bỏ anh vì anh không còn khả năng chu cấp. Anh quay về, tìm tôi, nhưng cánh cửa nhà tôi đã khép lại từ lâu. Tôi tự đứng lên, xây dựng cuộc sống mới.
Không ồn ào, không kịch tính, tôi chọn cách rời đi một cách lặng lẽ, để anh hiểu rằng: phụ nữ im lặng không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ đã biết cách từ bỏ những điều không xứng đáng.