Mẹ vợ nằm đó, đôi mắt mờ đục, thân hình gầy guộc nhưng vẫn ánh lên chút tinh thần quật cường. Tôi ngồi cạnh, chỉnh lại gối, đắp thêm chiếc chăn mỏng. Bà già yếu đến mức không còn tự xoay sở được, vậy mà các con ruột lại cứ bỏ mặc. Tôi, con rể, chẳng đành lòng để bà sống trong cảnh cô đơn. Ngày qua ngày, tôi thay bà ăn uống, thay bỉm, tắm rửa, dù đôi lúc mùi hôi bốc lên đến buồn nôn nhưng chẳng thể nào ngăn được lòng hiếu thảo.
Đêm đó, khi mọi người đã ngủ say, bà bỗng gọi tôi lại gần. Từ tay áo bạc màu, bà rút ra một tờ 50.000 đồng nhăn nhúm, rồi nói bằng giọng yếu ớt:
“Đây là tờ tiền cuối cùng mẹ giữ được, mẹ không có gì cho con. Bao giờ mẹ mất thì hẵng tiêu, nghe con.”
Tôi lặng người. Tờ tiền mỏng manh, chẳng đáng giá bao nhiêu, nhưng ánh mắt bà lại ánh lên sự trăn trở. Tôi nhận lấy, gấp lại cẩn thận và nhét vào ví.
Rồi một năm sau, bà ra đi. Ngày bà mất, cả gia đình đến đông đủ, làm rình rang đủ lễ nghĩa. Tôi đứng lặng lẽ trong góc, không giận, không trách, chỉ thấy lòng mình trống rỗng.
Sau 49 ngày, tôi tình cờ nhớ đến tờ tiền bà đưa. Nó vẫn nằm yên trong góc ví, cũ kỹ nhưng chưa hề bị quên lãng. Tôi nhìn kĩ lại, bất ngờ nhận ra dãy số seri đặc biệt: “888888”. Nghĩ cũng chẳng để làm gì, tôi thử mang đi bán đấu giá, xem như lưu giữ chút kỷ niệm. Không ngờ, tờ tiền ấy được giới sưu tầm định giá lên tới… 5 tỷ đồng.
Tôi ngỡ ngàng, không tin nổi vào vận may. Nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra ý nghĩa sâu xa hơn của tờ tiền. Nó không chỉ là giá trị vật chất, mà còn là lời nhắn nhủ cuối đời của mẹ vợ: một món quà nhỏ bé nhưng chứa đựng cả tình yêu thương và niềm tin bà dành cho tôi.
Tôi dùng số tiền ấy sửa sang lại ngôi nhà cũ của bà, dành phần còn lại làm quỹ cho những người già neo đơn. Bởi lẽ, điều tôi học được từ mẹ vợ không chỉ là hiếu thảo, mà còn là cách lan tỏa yêu thương đến những người thực sự cần nó.