Lan sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bất hạnh khi từ nhỏ đã mắc chứng câm điếc bẩm sinh. Cô lặng lẽ lớn lên trong sự chăm sóc yêu thương của gia đình và sự dạy dỗ kiên nhẫn của mọi người trong làng. Đến tuổi 30, cô vẫn chưa một lần biết đến tình yêu vì mặc cảm với số phận.
Còn tôi, một gã đàn ông 40 tuổi, “ế chỏng chơ” vì bận rộn lo cho gia đình và công việc. Một ngày, qua lời giới thiệu của một bà mối trong làng, tôi gặp Lan. Ban đầu, tôi không có cảm xúc gì đặc biệt, bởi Lan ít nói, giao tiếp chủ yếu bằng ký hiệu. Nhưng sự chân thành và ánh mắt biết nói của cô khiến tôi dần bị thu hút.
Chúng tôi bắt đầu tìm hiểu nhau. Những lần trò chuyện bằng giấy bút, những cử chỉ dịu dàng của Lan làm trái tim tôi ấm áp. Tôi nhận ra, đằng sau vẻ ngoài lặng lẽ ấy là một tâm hồn đầy yêu thương. Không lâu sau, tôi quyết định cầu hôn cô. Dù có chút lo ngại từ phía gia đình, tôi tin rằng tình yêu và sự thấu hiểu có thể vượt qua mọi rào cản.
Hai tháng sau khi cưới, gia đình tôi vỡ òa hạnh phúc khi biết tin Lan mang bầu. Từ ngày đó, cả nhà chăm sóc cô như báu vật. Tôi thì hạnh phúc ngập tràn, luôn dõi theo từng bước của cô và đứa bé trong bụng.
Ngày Lan chuyển dạ, cả nhà cùng đưa cô đến bệnh viện. Đó là một đêm dài và đầy hồi hộp. Cuối cùng, tiếng khóc đầu tiên của con trai tôi vang lên. Y tá bế đứa bé ra, và Lan, người vốn chưa từng nói được một lời, bất ngờ nhìn con trai rồi thốt lên rõ ràng:
“Con của mẹ đẹp quá!”
Cả căn phòng chết lặng trong vài giây. Bác sĩ, y tá, cả nhà tôi đều ngỡ ngàng. Tôi như không tin vào tai mình, nước mắt trào ra. Lan nói được! Cô đã cất lời, phá tan bức tường im lặng bao năm qua.
Sau khi mọi chuyện dần ổn định, bác sĩ giải thích rằng trong quá trình mang thai, một phần nào đó hệ thần kinh của Lan có thể đã tự chữa lành. Dẫu lý do là gì, điều đó không quan trọng với tôi. Điều quan trọng nhất là từ đây, tôi không chỉ có một người vợ yêu thương mà còn được lắng nghe tiếng nói ngọt ngào của cô ấy – điều mà tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra.
Cuộc đời đôi khi mang đến những bất ngờ không tưởng, và với tôi, Lan chính là món quà kỳ diệu nhất mà số phận ban tặng.