Tôi từng nghĩ, đời người chỉ cần một lần chớp lấy cơ hội thì có thể đổi đời. Cơ hội đó đến khi tôi quen ông chủ người Hàn Quốc trong một buổi hội thảo tại Việt Nam. Anh ta hơn tôi nhiều tuổi, không quá đẹp trai, nhưng dáng vẻ quyền lực và gia sản kếch xù đủ khiến tôi bị mê hoặc.
Tôi tận dụng mọi cách để gây ấn tượng: ăn mặc chỉn chu, nói chuyện ngọt ngào, luôn tỏ ra biết lắng nghe. Và rồi, chỉ sau vài tháng hẹn hò, anh ta ngỏ ý muốn cưới tôi. Tôi không cần suy nghĩ quá lâu, vội vàng “chốt đơn,” tự tin rằng mình đã trúng số độc đắc.
Ngày đầu về làm vợ, tôi bước vào ngôi biệt thự rộng lớn ở Hàn Quốc, nơi từng khiến tôi ngỡ ngàng vì sự xa hoa. Nhưng hạnh phúc ban đầu không kéo dài lâu. Tôi nhanh chóng nhận ra cuộc sống làm dâu chẳng hề dễ dàng như tôi tưởng.
Sáng sớm, tôi phải thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình chồng. Ban ngày thì bận rộn dọn dẹp, chiều tối lại lao vào bếp. Đêm đến, tôi lại phải làm “tròn bổn phận” với chồng, mệt đến rã rời.
Dẫu vậy, tôi vẫn cắn răng chịu đựng. Tiền nong chi tiêu chẳng phải lo nghĩ, mua sắm thoải mái, gửi tiền về cho gia đình ở Việt Nam cũng chẳng ai trách móc. Trong mắt người ngoài, tôi là người phụ nữ may mắn, sống trong nhung lụa.
Nửa năm trôi qua, dù ngập trong vật chất, tôi vẫn không nguôi nỗi nhớ quê hương. Xa gia đình, bạn bè và môi trường quen thuộc, tôi cảm thấy cô đơn và ngột ngạt. Mỗi ngày trôi qua là một sự chán chường lặp đi lặp lại.
Tôi tha thiết xin chồng cho về Việt Nam thăm nhà, nhưng anh ta luôn tìm lý do từ chối. Dường như anh ta sợ tôi bỏ trốn. Và tôi thì bắt đầu nung nấu ý định sẽ rời khỏi nơi này, mang theo tất cả những gì có thể.
Tôi lén lút gom góp tài sản, từ tiền mặt đến trang sức, cuối cùng cũng gom được gần 30 tỷ đồng. Một buổi sáng, khi chồng đang bận họp, tôi viện cớ ra ngoài mua sắm và lặng lẽ bắt taxi ra sân bay.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi làm thủ tục xong, nghĩ rằng giấc mơ trở về quê hương cùng khối tài sản khổng lồ sắp thành hiện thực. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cổng kiểm tra an ninh, tôi khựng lại. Chồng tôi đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi.
Không cần lời giải thích, anh ta giơ ra một tờ giấy trước mặt tôi: Giấy ly hôn.
Tôi đã đoán trước ngày này sẽ đến. Cô nghĩ rằng tôi không biết những gì cô đang làm sao?
Tôi bàng hoàng, không thốt lên lời. Anh ta nói tiếp, giọng đều đều nhưng lạnh lùng:
Tôi đã theo dõi định vị của cô suốt thời gian qua. Tài sản này, từng đồng, từng cắc đều là của tôi. Cô chẳng mang đi được gì đâu.
Nói rồi, anh ta chỉ vào tờ giấy ly hôn:
Ký đi. Sau này, tôi sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa.
Toàn thân tôi run rẩy, mắt nhòe nước. Tôi không còn lựa chọn nào khác. Ký vào tờ giấy, tôi chấp nhận kết thúc cuộc hôn nhân mà mình từng nghĩ là giấc mơ.
Tôi trở về Việt Nam với hai bàn tay trắng, lòng đầy hối hận. Nếu ngày đó tôi không quá tham lam, không đặt cược cả tương lai vào một người đàn ông xa lạ, có lẽ cuộc đời tôi đã không rơi vào tình cảnh này.
Những ngày tháng sống trong nhung lụa giờ chỉ còn là ký ức đau đớn. Tôi phải bắt đầu lại từ con số không, học cách sống thật, làm thật, không còn ảo vọng đổi đời nhanh chóng.
Có lẽ, đây là bài học lớn nhất trong cuộc đời tôi, và cũng là cái giá mà tôi phải trả cho lòng tham và sự nông nổi của mình.