Ngày tôi bước chân vào nhà chồng, mẹ anh tỏ vẻ không mấy hoan nghênh, có phần lạnh nhạt và dè dặt. Tôi hiểu bà không hài lòng vì chuyện tôi mang bầu trước khi cưới, nên khi biết ngày cưới bị yêu cầu phải đi cửa sau để “tránh đen đủi”, tôi lặng im chấp nhận. Ngày đầu về nhà chồng, bà không ngừng lời chì chiết, hắt hủi tôi vì cho rằng tôi “vô phúc” và “xui xẻo”. Lời nói cay nghiệt của bà như mũi dao cứa sâu vào lòng, khiến tôi cảm thấy mình chẳng khác gì kẻ ngoài cuộc.

Sống dưới một mái nhà nhưng tôi thấy mình như kẻ lạc lõng, bơ vơ. Thấu hiểu nỗi đau của tôi, chồng tôi quyết định cùng tôi ra ngoài thuê trọ để hai mẹ con có không gian yên bình hơn. Bên ngoài, tôi vừa được là chính mình, vừa tìm thấy niềm vui trong từng ngày mong chờ con đến với thế giới này.

Rồi cũng đến ngày tôi vào viện sinh. Ngày sinh ấy, tôi đã nghe bác sĩ nói một điều mà cả đời này không bao giờ quên: “Cháu trai còn nguyên bọc ối, người ta gọi đó là đứa trẻ may mắn, tương lai thông minh, tài giỏi.” Câu nói ấy đến tai mẹ chồng, không biết từ bao giờ mà bà đã chạy vào bệnh viện, đôi mắt rưng rưng, ánh nhìn khác lạ với lần đầu gặp tôi.

Khổ tâm khi bà nội cứ muốn 'độc chiếm' cháu làm của riêng

Sau khi nghe bác sĩ xác nhận, bà cúi đầu xin tôi tha thứ, ngỏ ý đón tôi và cháu về ở cùng, hứa sẽ chăm lo chu đáo. Nhưng trong lòng tôi, vết thương đã trở thành vết sẹo khó phai. Tôi lắc đầu từ chối. Để có được những ngày tháng yên bình với con, tôi không muốn bản thân lại rơi vào vòng xoáy áp lực từ bà.

Bà ngậm ngùi quay đi, còn tôi thì ôm con trong lòng, tự nhủ rằng mình và con sẽ tự xây dựng một cuộc sống an yên, không phải sống dưới ánh mắt xét nét, không phải tìm kiếm sự công nhận từ những người vốn không trân trọng mình. Tôi chọn con đường tự do, để cùng con đi tiếp, dù có khó khăn hay thử thách, chỉ cần bên nhau là đủ hạnh phúc.