Nửa tháng nay, mẹ chồng nằm viện vì ốm liệt giường, cả nhà ai cũng bận bịu, chỉ mình tôi ở lại túc trực chăm sóc bà. Ngày nào cũng thế, tôi lo lắng từng bữa ăn, giấc ngủ cho mẹ chồng, mong bà mau chóng hồi phục. Cuộc sống cứ tưởng yên bình, nhưng hôm đó, một sự thật tàn nhẫn lại bất ngờ hiện ra trước mắt tôi.

Hôm ấy, cô hàng xóm vào thăm mẹ chồng, mang theo bức ảnh con phố đã được trang hoàng đón Giáng Sinh. Chúng tôi cùng ngồi ngắm những ánh đèn lung linh trên phố, cảm thấy chút không khí lễ hội dù đang trong bệnh viện. Cô hàng xóm vô tư khoe: “Chị nhìn xem, năm nay trang trí đẹp quá!” Rồi cô phóng to bức ảnh để chúng tôi xem rõ hơn từng góc phố.

Mẹ chồng ốm cả nhà yêu cầu tôi nghỉ việc chăm bà nhưng tôi biết ơn vì điều  đó

Khi hình ảnh được zoom cận lên, tim tôi như ngừng đập. Trong bức ảnh, tôi nhận ra ngôi nhà của mình, và trước cổng là chồng tôi, tay trong tay đầy tình tứ với một người phụ nữ khác. Họ không chút e dè, đứng cười đùa giữa phố, trong khi tôi đang ở đây, trong bệnh viện, chăm sóc mẹ anh từng chút một.

Cảm giác đau đớn, tủi nhục dâng trào, tôi thấy như cả thế giới sụp đổ. Suốt những ngày qua, tôi đã hi sinh, nghĩ rằng mình làm tất cả vì gia đình, nhưng thứ tôi nhận lại chỉ là sự phản bội. Đứng đó, tôi không thể thốt nên lời, chỉ biết cố gắng giữ bình tĩnh để không bật khóc ngay trước mặt mọi người.

Tối hôm ấy, tôi ngồi lặng lẽ bên mẹ chồng, nghĩ đến sự thật phũ phàng vừa nhìn thấy. Tôi biết, có lẽ đến lúc mình cần phải đưa ra quyết định cho cuộc đời mình. Một người có thể hi sinh, nhưng không thể mãi chịu đựng sự phản bội.