Tôi lấy hết dũng cảm để kể ra đây câu chuyện của mình, chắc chắn ai cũng chửi tôi. Nhưng không sao, vì tôi sai mà, tôi chấp nhận tất cả, chỉ mong rằng sẽ có ai đó nói cho tôi biết mình nên làm gì lúc này mới phải. Thật sự tôi đang rất rối bời.
Chuyện là thế này!
Tính tôi vốn là người đa nghi nên không tin tưởng được ai, kể cả vợ mình. Có lẽ do tôi lăn lộn, bươn chải ngoài đời quá sớm, bị lừa gạt cũng nhiều nên mới hình thành tính cách đó.
Chúng tôi đến với nhau qua mai mối của một người họ hàng. Lúc ấy, vợ tôi chỉ là cô nhân viên bán hàng bình thường, mức lương khiêm tốn đủ chi tiêu cá nhân. Còn tôi đã là ông chủ của một cơ sở sản xuất gạch ngói có tiếng trong vùng, nhà cao cửa rộng, xe ô tô 2 chiếc. Tôi được xem là một người đàn ông thành đạt trong khu phố, là mạnh thường quân của nhiều hoạt động, phong trào ở đây.
Sự chênh lệch quá lớn khiến tôi nảy sinh cảm giác không tôn trọng vợ. Tôi bắt cô ấy nghỉ việc, sinh liền 2 đứa con trong 3 năm vì tuổi tôi đã lớn. 10 năm qua, mỗi tháng tôi chỉ đưa cho vợ 15 triệu để chi tiêu sinh hoạt trong nhà và lo cho con chứ không giao hết tiền cho cô ấy giữ. Thời gian đầu, vợ tôi cũng khó chịu, cáu kỉnh nhưng tôi ngọt nhạt thuyết phục được cô ấy. Khi nào con bệnh, cô ấy hỏi thêm thì tôi đưa, ngoài ra, vợ không bao giờ hỏi tôi chuyện tiền bạc, tôi muốn làm gì thì làm, miễn mỗi tháng đưa đủ số tiền quy định là được.
Vì tính chất công việc nên tôi thường đi công tác, có khi ở lại nơi công tác cả tháng mới về. Chuyện vợ chồng cũng chỉ diễn ra cho có chứ không mặn nồng như những đôi vợ chồng khác. Tuy nhiên, tôi hài lòng khi thấy vợ chăm lo cuộc sống của các con chu đáo, báo hiếu bố mẹ mình đàng hoàng và rất hiểu chuyện, chưa từng để tôi phải lo lắng chuyện gì liên quan đến tiền bạc. Chỉ có điều, cô ấy rất ít nói, mỗi lần tôi ăn cơm ở nhà, cô ấy cũng chỉ im lặng, tôi hỏi thì trả lời, không thì thôi.
2 năm trở lại đây, việc kinh doanh của tôi gặp khó khăn rất nhiều. Các cơ sở mới mở ra liên tục, lượng hàng của cơ sở tôi bị ứ đọng, phải cắt giảm công nhân. Rồi nhiều vấn đề khác cũng dồn dập ập đến khiến tôi trở tay không kịp, xoay vốn không nổi nữa. Tiền tôi đưa cho vợ cũng chỉ còn một nửa so với trước nhưng cô ấy không hỏi han gì.
Hôm kia, mọi chuyện vượt sức chịu đựng, tôi tính toán số tiền nợ nần đã lên tới 12 tỷ đồng. Dù tôi có bán cơ sở sản xuất ngói, bán nhà, bán xe thì cũng không đủ để trả số nợ đó. Tôi thất thểu về nhà, vò đầu bứt tóc thông báo với vợ chuyện mình bị vỡ nợ, sắp tới có thể cả nhà phải chuyển về nhà bố mẹ tôi ở hoặc ra ở nhà trọ.
Vợ tôi im lặng một lúc rồi lấy ra cuốn sổ tiết kiệm đưa cho tôi. Mở ra xem, tôi bất ngờ khi thấy trong đó là 2 tỷ đồng. Cô ấy nói tôi cứ cầm số tiền này để giải quyết khó khăn trước mắt, cô ấy chỉ có thể giúp tôi được tới đây thôi.
Nói rồi, vợ lại đưa thêm cho tôi một thứ khiến tôi trân trối. Đó là đơn ly hôn. Kèm theo trong đó, tôi thấy một mẩu giấy viết tay. Tôi chầm chậm mở ra đọc khi cô ấy vẫn đang ngồi bên cạnh.
‘10 năm qua em đã cố gắng rất nhiều. Em không nhận được tiền từ anh và ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không. Giờ là lúc em nên bước ra khỏi mối quan hệ này và tự mình tìm kiếm một tương lai mới. Dù có chuyện gì, em mong anh luôn có cuộc sống bình an, hạnh phúc’.
Người ta nói đúng, cho đến cuối cùng, thứ mà chúng ta mong đợi là hạnh phúc chứ không phải tiền, ảnh: DSD
Tôi ngẩng mặt lên nhìn vợ, nước mắt đã rưng rưng nhưng tôi cố gắng kìm nén để không cho cô ấy thấy sự yếu lòng của mình. Cô ấy cúi mặt, nói đã suy nghĩ đến chuyện ly hôn từ mấy năm nay rồi nhưng cứ chần chừ vì thương con. Giờ cô ấy đã có đủ can đảm để rời xa tôi, một người đàn ông vừa vô tâm, vừa đa nghi và coi thường vợ. 10 năm qua, số tiền tôi đưa còn không đủ để chi tiêu trong nhà, tiệc tùng đãi bạn, đối tác của tôi.
Cô ấy cứ như người giúp việc không công mà vẫn không nhận được sự tôn trọng từ chồng. Bố mẹ vợ bán đất, cho cô ấy 3 tỷ, giờ cô ấy đưa tôi 2 tỷ, coi như hết tình hết nghĩa, chỉ mong có thể ly hôn để làm lại cuộc đời.
Tôi đặt sổ tiết kiệm xuống bàn, đọc đơn ly hôn mà rơi nước mắt vì hối hận, trong lòng rộn lên biết bao nhiêu cảm xúc, muốn nối rất nhiều nhưng cuối cùng lại chẳng thể mở miệng nói 1 lời nào với vợ.
Vợ dẫn các con về nhà ngoại ngay trong ngày hôm đó, cứ như cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi. Các con cũng không theo bố vì tôi ít gần gũi chúng. Tôi sắp mất hết tất cả, từ sự nghiệp đến gia đình. Có cách nào để tôi níu kéo vợ trở về với mình không?
News
Không thể tin được giá vàng hôm nay 7/11: Bốc hơi dữ dội chỉ sau 1 đêm, nhà đầu tư kh;;óc th;é;t c/uống c/uồng bán tháo
Giá vàng hôm nay 7/11/2024 trên thị trường quốc tế lao dốc không phanh do tâm lý phòng thủ lên cao sau khi ông Donald Trump trúng cử tổng thống Mỹ. Căng thẳng địa chính trị được kỳ vọng giảm….
Ngày rằm mùng 1, đại kị nhất là ghép 2 nải chuối lên bàn thờ gia tiên để dâng lễ thắp hương: Lý do thật sự khiến nhiều người ngỡ ngàng, hóa ra không phải là ‘mê tín’
Thắp hương chuối là thói quen phổ biến ở Việt Nam nhưng ở góc độ tâm linh phong thủy thì rất nhiều người còn chưa biết chọn chuối sao cho đúng. Dâng quả chuối thắp hương là thói quen thường…
Vừa bán được mảnh đất mấy tỷ dưới quê định mua nhà trên thành phố thì phát hiện mắc UT gi;;ai đ;;oạn c;;uối, em gái tôi đau khổ gửi hết số tiền ấy cho tôi rồi dặn để dành nuôi 2 bé con em nên người, tôi ngấn lệ cầm tiền rồi bảo em yên tâm, cuối năm cần mua xe ô tô mà bí quá nên tôi thắp hương báo em rồi lấy tạm tiền ra dùng mà cả nhà xúm lại nói chẳng ra sao: Rõ ràng tôi hỏi em ấy rồi mà
Nhà tôi chỉ có 2 chị em gái, từ nhỏ 2 đứa đã quấn quýt nhau vì bố mẹ đi làm cả ngày, chị em ở nhà tự trông nhau. Năm tôi lên lớp 12, em gái vừa đậu cấp…
Ngày chị gái tôi m/ấ/t vì khó s/i/nh, anh rể g/à/o khóc nhất quyết đòi đi theo để ‘bên nhau trọn đời’, người phải can mãi mới được, thế mà chưa đầy 49 ngày, anh đã ôm hết tiền phúng viếng đưa b/ồ vi vu tận Nha Trang du lịch, mẹ tôi biết chuyện chẳng làm um lên mà chỉ ngấm ngầm hành động khiến anh ‘t/ở/n đến già’, ngoan ngoãn quay về nuôi con
Trước đây em gái tôi cũng xinh xắn, cao ráo dễ nhìn lắm. Nó yêu sớm nên 20 tuổi đã đòi lấy chồng vì lỡ có bầu trước. Hôm nó lên xe hoa cả nhà tôi khóc, bố thì bảo: “Con…
Bất chấp lời can ngăn của bố mẹ, em quyết tâm lấy anh chàng giám đốc cách nhà những 200 cây số, ngày đưa dâu, cả họ nhà gái chẳng quản đường xa đưa em về tận nhà chồng, ấy thế mà nhà trai chỉ mang mỗi thứ này ra tiếp đón, quá thất vọng, em mặc nguyên váy cưới theo bố mẹ quay về luôn: Hủy hôn!
Ngày trước, thi thoảng nằm bên em, mẹ lại vuốt tóc thủ thỉ với con gái: “Bố mẹ có mỗi đứa con gái, sau chỉ gả chồng gần còn chạy đi chạy lại thăm nom được. Gả chồng xa là…
Mẹ chồng tương lai đưa 30 triệu tiền thách cưới rồi yêu cầu nhà gái phải có 10 cây vàng hồi môn, hôm ăn hỏi, 2 vợ chồng em đã thuê 9 tráp nhưng bà nằng nặc đòi trả lại 4 tráp cho đỡ phí tiền, tức quá, em c;;;ởi v;;;áy cưới còn bố mang chổi ra đ/uổ/i thẳng: Không cưới xin gì nữa hết, nhà tôi là trò đùa của bà đấy à!
Em nghĩ mà thấy tủi thân quá các chị ạ, một bên là nhà chồng sắp cưới một bên là bố. Giờ em ở giữa chịu thiệt thòi nhất. Năm nay em 27 tuổi, tính ra cũng không còn trẻ…
End of content
No more pages to load