Trong một gia đình truyền thống, việc có cháu đích tôn luôn được coi trọng. Tôi, cô gái trẻ, vừa mang thai, đã cảm nhận rõ ràng điều đó từ bố mẹ chồng. Ngày đầu tiên thông báo tin vui, gương mặt họ rạng rỡ như ánh nắng, chúc mừng tôi không ngớt.
Khi đến ngày đi làm xét nghiệm NIPT để biết giới tính của em bé, không khí háo hức càng trở nên dồn dập. Bố mẹ chồng chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận tin tức tốt đẹp, mong rằng đó sẽ là một cậu quý tử nối dõi tông đường. Tôi nhớ rõ khoảnh khắc bác sĩ thông báo: “Chúc mừng, bạn có một bé gái.”
Chỉ trong tích tắc, gương mặt họ thay đổi hẳn. Cảm giác vui mừng ban đầu nhanh chóng biến mất, nhường chỗ cho sự thất vọng. Tôi ngạc nhiên, nhưng cố gắng trấn an họ: “Dù là bé trai hay bé gái, con cũng sẽ là một món quà tuyệt vời mà chúng ta nên yêu thương.” Nhưng họ không nghe. Chỉ sau năm phút, một cuộc tranh cãi nổ ra.
“Cháu gái không thể nối dõi!” Bố chồng tôi nói, giọng căng thẳng. “Chúng ta cần một cháu đích tôn!”
Cảm giác xót xa dâng trào. Tôi rời khỏi nhà, lòng nặng trĩu. Chỉ ít phút sau, điện thoại reo vang, tiếng khóc thét từ mẹ chồng: “Con ơi, có chuyện lớn rồi! Ông nội con đột ngột qua đời!”
Tôi vội vã quay lại, lòng nặng trĩu với nỗi đau của gia đình. Trong cái tang thương, tôi nhận ra rằng trong gia đình này, khái niệm “đích tôn” và tình yêu thương đôi khi không nằm trong cùng một khái niệm. Tôi hiểu rằng, bất kể giới tính, con tôi vẫn là một phần của gia đình này, và sẽ luôn có giá trị riêng của nó.
Trong đau thương, tôi tìm thấy sức mạnh. Tôi hứa với chính mình rằng sẽ nuôi dạy con gái mình trở thành một người tự tin, mạnh mẽ, và đáng tự hào, dù cho thế giới bên ngoài có suy nghĩ như thế nào.
Cuộc đời có những ngã rẽ bất ngờ, và chính tôi sẽ là người vẽ nên câu chuyện riêng của mình.