Tôi thật không tin nổi người vợ mình tin tưởng bao năm nay lại có thể ki bo, tính toán đến thế.

Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm thì tính chuyện kết hôn. Ngày yêu, vợ tôi là người hiền lành đoan trang, tôi cảm thấy tin tưởng và rất hi vọng cô ấy sẽ là người phụ nữ mẫu mực. Quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật bạn thân, tôi đã cảm mến em ngay từ lần đầu ấy. Và rồi chúng tôi xin số, tìm hiểu, cho đến ngày yêu là gần 6 tháng.

Suốt thời gian quen nhau, em chưa bao giờ đòi hỏi tôi bất cứ thứ gì, đặc biệt không thích mè nheo quà cáp như những cô gái khác. Điều này càng khiến tôi trân trọng em hơn.

Em thường nói, dù là nam hay nữ khi yêu cũng phải sòng phẳng chuyện tiền bạc. Vậy nên lúc đi ăn, em cũng đòi trả tiền. Việc đó ban đầu tôi thấy không quen nhưng rồi cũng phải thuận theo em rồi thích nghi dần. Tính cách đó của em khiến tôi yên tâm rằng sau này em sẽ không phải là người qua nặng nề chuyện vật chất.

Lấy nhau về, tôi và em quan tâm chăm sóc nhau. Có một chuyện khiến tôi không hài lòng ở em và chỉ khi ở chung mới phát hiện. Đó là em rất áp đặt và kì thị chuyện nhà chồng. Em luôn nói mẹ chồng con dâu này kia, rồi sợ chị dâu em chồng, sợ những ngày giỗ chạp về quê. Nhiều lần tôi muốn em về thăm bố mẹ nhưng em bảo sợ, xa thương gần thường.

Mẹ chồng lên chơi, tối nào cũng thấy vợ sang phòng bà làm một việc đáng sợ-1

Theo em, cứ ở xa thì mới quý mến nhau, về liên tục lại sinh khó chịu. Tôi thì cho rằng em đã quá thiển cận vì bố mẹ tôi cũng đâu đến nỗi nào. Họ đều là người ở quê, sống rất chân tình. Nhưng có vẻ em chưa gạt bỏ được mặc cảm. Em hay nói với tôi về quê tốn kém nên hạn chế về. Tôi cũng hiểu tâm lý của vợ vả lại vợ chồng tôi cũng không giàu có gì nên cũng đồng ý.

Đợt này, mẹ tôi có lên chơi vài ngày. Có vẻ như mẹ tôi nhớ các cháu vì lâu quá không về nên bà chủ động. Trời nắng nóng, tôi cũng thương mẹ nhưng cũng muốn mẹ lên chơi. Mẹ tôi được bố trí ở phòng riêng. Tôi cũng nói với vợ, nắng nóng như lửa đốt cứ để điều hòa 26-27 độ rồi đưa cho bà cái chăn mỏng. Nếu đêm bà lạnh thì đắp chứ trời này không bật điều hòa sợ mẹ tôi sẽ không chịu được.

Vợ tôi cũng không ý kiến gì, còn bảo tất nhiên là phải vậy. Tuy nhiên, tối đó, khát nước tỉnh dậy, tôi thấy mẹ ngồi ngoài ban công. Hỏi tại sao mẹ không ngủ thì mẹ bảo không quen nhà. Sau đó mẹ lại vào phòng nằm mà tôi cũng không hề biết chuyện gì.

Nhiều tối như vậy… nên có hôm, khi mẹ vừa ngủ được 2 tiếng, tôi bồn chồn tỉnh giấc và không thấy vợ đâu. Tôi để ý thấy vợ sang phòng mẹ. Tôi giả ngủ rồi đi theo sau.

Mẹ chồng lên chơi, tối nào cũng thấy vợ sang phòng bà làm một việc đáng sợ-2

Nghĩ lại vợ tôi hay ác cảm với nhà chồng nên tôi có chút chột dạ. Tôi thấy vợ lén tắt điều hòa trong phòng mẹ. Cứ như thế, tôi để ý vài đêm và thấy đêm nào vợ cũng làm việc đó. Tôi có đánh động là dạo này mẹ hay mất ngủ, ra ban công hóng gió mát nhưng vợ không ý kiến gì.

Nhìn mẹ nằm toát mồ hôi rồi lại ra ban công ngồi, tôi đã ngầm hiểu ra mọi chuyện. Tôi có hỏi thẳng vợ thi vợ trả lời đó là do tiết kiệm điện, người già không cần nằm điều hòa nhiều, hại sức khỏe.

Nhưng tôi đã nổi cơn thịnh nộ, không thể kiềm chế. Tôi chỉ thẳng vợ: “Em sợ mẹ tiêu tốn tiền điện của em chứ gì, anh đi guốc trong bụng em. Em ích kỉ vừa phải, mẹ lên chơi vài ngày đêm nào em cũng sang phòng mẹ tắt điều hòa làm cái gì. Vải thưa không che được mắt thánh”.

Lúc này vợ tôi cũng tam bành. Vợ bảo tôi là cả nhà còn không dám dùng điều hòa cả đêm vì tốn lại còn phục vụ 1 mình mẹ một phòng như thế thì quá là sang. Tôi nghe đến đây mà chua chát. Hóa ra bao lâu nay tôi sống với người phụ nữ tính toán, chi li, ích kỉ như vậy. Xâu chuỗi lại mọi việc tôi hiểu, vộ tôi ích kỉ, ki bo chứ không phải người thoáng đãng gì. Tôi thấy thương cho mẹ và bất lực với người vợ quá ác cảm với nhà chồng.

Bây giờ tôi không biết nên làm thế nào, nói ra thì chỉ có cãi nhau suốt ngày vì vợ tôi bảo thủ, trì trệ lắm.