Dù mẹ chồng khuyên nhưng tôi vẫn đòi về nhà mẹ đẻ ở cữ. Để rồi sang thăm con dâu, mẹ tôi ngỡ ngàng khi nhìn thấy mâm cơm ở cữ của tôi.

Bố mẹ chồng tôi chu đáo, thương con dâu như con ruột. Sống với ông bà, tôi có cảm giác thân quen và dễ chịu chẳng khác gì ở nhà. Cuộc sống của tôi đang hạnh phúc thì gia đình nhà mẹ đẻ tôi xảy ra biến cố. Bố tôi bị tai nạn nên trở thành người tàn tật. Mọi gánh nặng trong nhà, từ việc tiền bạc đến cơm nước nhà cửa đổ dồn lên đôi vai của mẹ tôi. Thương mẹ, tôi thường lui về, chăm sóc bố hoặc phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa. Suốt thời gian tôi mang thai, tôi vẫn giữ thói quen cuối tuần về hỗ trợ bố mẹ đẻ.

Hiện tại, tôi đang ở cữ được 2 tuần tại nhà mẹ đẻ. Lúc sắp sinh, mẹ chồng bảo tôi cứ ở lại nhà chồng, bà sẽ chăm sóc tôi hoặc nếu tôi thấy bất tiện, bà sẽ thuê người chăm sóc. Nhưng tôi nghĩ sinh con đầu lòng thì nên về với bố mẹ đẻ sẽ thoải mái hơn. Chồng tôi đi làm về sẽ tới thẳng nhà ngoại, ban đêm phụ tôi chăm con. Ngày nghỉ, anh sẽ ở nhà vợ, nấu nướng, giặt giũ quần áo cho mẹ con tôi. Cứ tưởng như thế là ổn thỏa rồi, tôi không ngờ hiện thực lại phũ phàng và mệt nhọc hơn nhiều.

Mẹ tôi vừa buôn bán vừa lo nấu nướng cho chồng lẫn con gái ở cữ nên lúc nào cũng tất bật. Tối, con tôi lại khóc nên bà không ngủ được. Được tuần đầu tiên thì bà đổ bệnh, nằm liệt giường luôn. Vì mẹ không nấu cơm được nên tôi phải đặt cơm hộp ở ngoài về ăn. Chồng tôi biết được, anh xót vợ lắm nhưng không thể về nhà buổi trưa để nấu cơm cho vợ được vì công ty ở xa.

Hôm qua, mẹ chồng đến thăm tôi. Bà thấy mâm cơm ở cữ của tôi chính là hộp cơm ngoài tiệm thì sửng sốt. Biết được hoàn cảnh của gia đình tôi, mẹ chồng ngẫm nghĩ một lúc rồi xin phép mẹ tôi cho bà đón con dâu về nhà chồng ở cữ.

Mẹ chồng bảo tôi thu xếp đồ đạc nhưng tôi xin bà cho mình ở lại nhà mẹ đẻ thêm vài ngày nữa. Tôi không muốn về nhà chồng dù biết bố mẹ chồng sẽ chăm sóc mình rất tốt. Bởi tôi thương mẹ mình, tôi ở lại đây, dù ăn cơm tiệm thì vẫn có thể hỏi han, săn sóc mẹ, phòng khi bà té ngã vì choáng. Giờ tôi đi rồi, bố lại nằm liệt 1 chỗ, tôi chỉ sợ mẹ sẽ khó mà chống đỡ nổi. Tôi phải làm sao trong hoàn cảnh này đây?