Tôi nghĩ câu chuyện của mình sẽ truyền động lực cho nhiều người.

Bài viết là lời chia sẻ của Kiều Hoa, 54 tuổi, được đăng tải trên Toutiao (MXH Trung Quốc).

Tôi sinh ra ở Quảng Đông, trong một gia đình bình thường, điều kiện không mấy dư dả. Bốmẹ tôi tuy không có trình độ học vấn cao nhưng rất coi trọng việc học của con cái. Gia đình tuy khó khăn nhưng cha mẹ luôn nỗ lực cho 3 anh em tôi ăn học đàng hoàng. Nhờ vậy, anh em chúng tôi đều thi đỗ vào những trường Đại học trọng điểm.

Anh chị tôi đều đã yên bề gia thất, có con cái lớn, chỉ còn tôi chưa lập gia đình. Tôi đã 48 tuổi, chưa chồng và được mẹ yêu thương, chăm sóc như một đứa trẻ. Ngay cả việc nấu ăn, giặt đồ cá nhân tôi cũng không phải làm. Nhưng tất cả điều này chấm dứt vào năm 2015, khi mẹ tôi bị đột quỵ.

Sau khi mẹ tôi lâm bệnh, bà bị di chứng liệt nửa người và không thể tự mình lo liệu nhiều việc. Thế là tôi như lớn lên chỉ sau một đêm. Khi mẹ xuất viện, tôi và chị gái nấu cơm cho mẹ, giặt quần áo cho mẹ, xoa bóp cho mẹ rồi đưa mẹ xuống lầu tập thể dục, đi dạo.

54 tuổi chưa lấy chồng, nuôi cha bại liệt, công việc làng nhàng nhưng tôi vẫn lạc quan: Đâu phải ai sinh ra cũng có số phận may mắn! - Ảnh 1.

Đến tuổi này, tôi quyết định không lập gia đình.

Dù mẹ tôi không thể làm được gì nhưng mẹ vẫn là chỗ dựa tinh thần cho tôi. Tuy nhiên, khi mẹ tôi bị đột quỵ lần nữa vào năm 2019, sức khỏe của bà trở nên tồi tệ. Cuối năm 2019, mẹ tôi bị đột quỵ lần thứ ba. Dù bệnh viện đã cố gắng hết sức để cứu sống bà nhưng không được.

Người phụ nữ kém nhan sắc, không hoạt ngôn

Sau khi mẹ tôi qua đời, sức khỏe của bố tôi dần bắt đầu có dấu hiệu bất thường. Lúc đầu, ông thường hay quên đồ, nhưng về sau ông hay đi lạc, người qua đường đã đưa ông về đồn cảnh sát, rồi liên hệ với người nhà. Mấy năm nay bệnh tình trở nặng, ông không kiểm soát được đi vệ sinh.

Vì tôi không lập gia đình, chẳng vướng bận chồng con nên tôi nhận trách nhiệm chính lo cơm nước, chăm sóc bố. Dù bố tôi đã gần 90 tuổi, mắc chứng mất trí nhớ nhưng ông vẫn ăn uống được, chân tay khỏe mạnh và tràn đầy sinh lực. Ông thường xuyên khiến nhà cửa bừa bộn.

Đỉnh điểm có một lần ông giơ gậy đánh vào đầu chị gái tôi, khiến đầu chị chảy nhiều máu, tôi đã vô cùng hoảng sợ. Lúc đó đã gần 12 giờ đêm, tôi đỡ chị đến bệnh viện để băng bó. Để tránh bị thương bởi người cha mắc bệnh Alzheimer, tôi và chị gái đã đội mũ bảo hiểm khi vệ sinh cho ông. Dù vậy nhưng tôi vẫn thương bố vô cùng.

54 tuổi chưa lấy chồng, nuôi cha bại liệt, công việc làng nhàng nhưng tôi vẫn lạc quan: Đâu phải ai sinh ra cũng có số phận may mắn! - Ảnh 2.

Bố tôi đã mất hoàn toàn nhận thức.

Những năm gần đây, căn bệnh Alzheimer của bố tôi ngày càng trầm trọng, ngoại trừ việc đi mua đồ tạp hóa, hầu như ngày nào tôi cũng không rời xa bố.