Tháng Tám, sau một thời gian làm việc căng thẳng, Lan quyết định cho con trai, bé Tùng, về quê chơi với ông bà. Cô nghĩ rằng bé sẽ có những kỷ niệm đẹp và gần gũi với ông bà. Mỗi tháng, Lan đều gửi mẹ chồng 10 triệu để lo cho cháu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không biết ông bà có đủ sức chăm sóc Tùng không.
Một buổi chiều, Lan quyết định check camera để theo dõi tình hình của con. Khi hình ảnh hiện lên, cô không thể tin vào mắt mình. Mẹ chồng đang ngồi ở bàn ăn, tay cầm thìa cháo, mút từng thìa rồi bón cho Tùng, mặt mày đầy chăm chú. Tùng chỉ ngồi yên, không phản ứng gì.
Lan cảm thấy như có một cơn sóng dâng trào trong lòng. Không phải vì mẹ chồng không chăm sóc tốt, mà hình ảnh đó khiến cô thấy khó chịu. “Tại sao bà lại làm như vậy? Bé không thể lớn lên với cách này được!” Lan thầm nghĩ.
Không kìm được cảm xúc, Lan ngay lập tức quyết định phải về quê ngay. Cô lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, lòng đầy lo lắng và tức giận. Khi đến nơi, thấy Tùng ngồi ăn cùng bà, Lan không thể nhịn được nữa.
“Mẹ, con không đồng ý với cách chăm sóc này!” Lan nói lớn, khiến cả nhà giật mình. Tùng nhìn mẹ với ánh mắt ngơ ngác.
Mẹ chồng lúng túng, giải thích: “Bà chỉ muốn cho cháu ăn ngon thôi mà…”
Lan cắt ngang: “Nhưng không phải như thế này! Bé cần học cách tự lập, không phải cứ dựa vào bà như vậy!”
Cảm thấy nóng lòng, Lan bế Tùng lên và nói: “Chúng ta về nhà thôi, mẹ sẽ chăm sóc con.” Tùng vòng tay ôm chặt lấy cổ mẹ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn cảm thấy an toàn.
Khi lái xe về thành phố, Lan thở phào nhẹ nhõm. Cô đã quyết định không chỉ gửi tiền, mà còn phải tham gia nhiều hơn vào việc nuôi dạy con. Cô nhận ra rằng tình yêu thương của ông bà là quý giá, nhưng không thể để Tùng trở nên phụ thuộc như vậy.
Từ đó, Lan không chỉ gửi tiền mà còn thường xuyên về thăm ông bà, tạo điều kiện cho Tùng có những kỷ niệm đẹp với gia đình, nhưng vẫn giữ được sự độc lập và khả năng tự chăm sóc bản thân. Tình yêu thương cần được nuôi dưỡng một cách hợp lý, và Lan quyết tâm làm điều đó.