Mẹ tôi là mẹ đơn thân, một mình nuôi nấng tôi trưởng thành. Hồi nhỏ đi học, tôi thường bị bạn bè bắt nạt vì không có bố, mỗi lần như thế, tôi đều khóc, hỏi mẹ: “Bố con đâu?”. Mẹ tôi chỉ thở dài, buồn bã. Lớn lên, tôi mới hay, bố mẹ không đăng ký kết hôn mà chung sống với nhau, mẹ có bầu, bố bỏ bà để đi cưới người khác. Từ đó, mẹ tôi không bao giờ nhắc đến người đàn ông bội bạc đó nữa. Từ lúc biết chuyện, tôi càng thương và khâm phục mẹ mình hơn.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi xin được việc làm tốt. 7 năm đi làm không dám nghỉ, tôi tiết kiệm được một số tiền kha khá và quyết định sửa lại căn nhà cấp 4 đã xuống cấp. Sửa nhà vừa xong thì bạn trai cầu hôn, tôi đã rất đắn đo. Yêu nhau mấy năm, tôi vẫn chưa dám cưới cũng vì gia đình anh ở xa, nếu cưới rồi, tôi không thể ở bên mẹ, bầu bạn với bà ngày đêm nữa.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Nhưng chính mẹ đã khuyên tôi nên chấp nhận lời cầu hôn ấy. Chỉ cần tôi hạnh phúc là mẹ vui lòng rồi, bà còn khỏe, có thể tự lo cho mình được. Ngày cưới, tôi khóc nấc khi chia tay mẹ, chia tay ngôi nhà gắn bó 29 năm trời.

Dù lấy chồng xa nhưng đều đặn mỗi tháng, tôi gửi về cho mẹ 8 triệu. Tôi còn dặn dò mẹ rảnh rỗi thì nuôi con gà, trồng luống rau cho vui thôi chứ đừng đi làm thuê làm mướn cho người ta như trước đây nữa. Số tiền tôi gửi về dư dả cho mẹ sinh hoạt thoải mái ở quê rồi. Nếu thiếu thì cứ gọi điện, tôi sẽ tiếp tục gửi về thêm. Mẹ ậm ừ, bảo tôi đừng lo.

Tuần trước, chồng đưa tôi về quê thăm mẹ, tiện thể bàn chuyện đón bà đến thành phố chăm sóc tôi vì tôi đang mang bầu tháng thứ 8. Nhưng về nhà vẫn không thấy mẹ đâu, tôi gọi điện cũng không ai nhấc máy. Tôi sang nhà bác Ba hàng xóm hỏi thì bác ấy nói mẹ tôi đã qua nhà cô Xuyến làm giúp việc rồi. Bác Ba còn nói mẹ tôi làm từ hồi tôi lấy chồng tới bây giờ.

Tôi nghe chuyện mà kinh ngạc, vội bảo chồng lái ô tô chở mình đến nhà cô Xuyến. Tôi vào nhà, thưa cô ấy và gặp mẹ. Bà cũng ngạc nhiên lắm khi thấy tôi, mẹ con ôm lấy nhau mừng mừng tủi tủi. Tôi xin cô Xuyến cho mẹ nghỉ một ngày, cô ấy đồng ý và còn vui vẻ khen ngợi mẹ tôi rất chu đáo, gọn gàng, hồi giờ cô ấy mới tìm được một người giúp việc ưng ý đến vậy.

Về nhà, tôi hỏi mẹ tại sao lại đi làm giúp việc, tiền tôi gửi về không đủ chi tiêu hay sao? Mẹ tôi lắc đầu, bà nói tiền tôi gửi bà chưa động tới một đồng nào cả. Vắng tôi, bà buồn quá nên mới đi làm giúp việc, vừa để khuây khỏa, giết thời gian, vừa kiếm thêm ít tiền để dưỡng già, lo đau bệnh sau này mà không phải trở thành gánh nặng của tôi.

 

Tôi hỏi mẹ mức lương hàng tháng mà cô Xuyến trả cho bà. Cô ấy nổi tiếng là giàu có và hào phóng ở khu xóm này, ai nghèo khổ đều nhận được sự giúp đỡ của cô ấy cả. Mẹ tôi nói một tháng, cô Xuyến trả công cho bà 7 triệu, cho bà thêm trái cây, quần áo hoặc thưởng thêm 1-2 triệu nữa bình thường. Tôi sửng sốt với mức lương của mẹ, giúp việc ở quê mà được trả như thế là thuộc hàng lương cao rồi. Mẹ tôi bảo đi làm, có cháu cô Xuyến bầu bạn, rồi cô Xuyến cũng hiền lành, thích nói chuyện nên vui lắm, ở nhà rất buồn. Chiều mẹ mới về nhà, có khi còn ở lại nhà chủ đến tận tối.

Thấy mẹ vui vẻ như thế, chồng khuyên tôi nên tôn trọng công việc của mẹ. Còn chuyện chăm sóc tôi thời gian ở cữ thì chúng tôi sẽ thuê người khác. Nhưng tôi vẫn không yên tâm và sợ bị hàng xóm dị nghị là con gái lấy chồng rồi không lo cho mẹ, để mẹ đi làm giúp việc. Tôi phải làm sao đây?