Tôi năm nay 63 tuổi, cuộc sống viên mãn, vợ chồng tôi mạnh khỏe, có tiền tích lũy khi về
già. Hai con của tôi cũng đã lập gia đình, yên ổn, hạnh phúc. Nhìn vào, ai cũng nói tôi


thật có phúc khi sống thảnh thơi, con cháu đuề huề. Con trai cả của tôi sống ở gần nên

tôi rất thoải mái, thường xuyên có con cháu tới chơi, khi rảnh là qua nhà con trai chơi
với cháu nội.

Con rể xây nhà ở riêng, bố vợ chưa kịp mừng đã muốn đón con gái về trước  điều kiện của ông thông gia

Duy chỉ có con gái đi lấy chồng xa, một năm hai vợ chồng con gái út cũng đưa con về
thăm ông bà ngoại vài lần. Thương con lấy chồng xa, nhưng không biết làm sao bởi con


chọn được sống bên người mình yêu, tôi là bậc cha mẹ nào đâu nỡ cấm cản. Chỉ mong
con được nhà chồng đối xử tử tế, không màng giàu sang, thế cũng là mãn nguyện lắm

rồi.

Nhiều khi con gái ấm ức bị bố mẹ chồng, chị chồng không vừa lòng, giận dỗi chỉ vì việc


rất nhỏ, tôi nghe mà xót con. Động viên con gái cố gắng mà vượt qua, học cách nhẫn
nhịn, ứng xử khéo léo để giữ hạnh phúc gia đình. Sau này có điều kiện, sẽ ra ngoài ở
riêng, lúc đó được thảnh thơi, tự do. Sống cảnh làm dâu, chắc hẳn chẳng mấy ai có
được an nhàn, thảnh thơi.

Cách đây 2 tuần, con gái gọi điện báo tin vui, được bố mẹ chồng cho đất, hai vợ chồng
xây nhà ở riêng. Tôi nghe xong mà mừng, chờ đợi mấy năm nay cuối cùng cũng thành
hiện thực, con gái sẽ không còn cảnh chịu khổ nơi nhà chồng. Nhưng hôm sau, con gái
lại gọi điện tâm sự rằng giờ chỉ có đất, còn tiền xây nhà thì không biết xoay sở, vay
mượn ở đâu. Tôi động viên con, có bằng nào làm bằng đó, vay mượn ít thôi kẻo cả đời
trả nợ.

Vợ chồng tôi cũng không có nhiều tiền, chỉ có một khoản gọi là phòng khi ốm đau còn
dùng đến. Cũng định cho con gái, coi như là quà tân gia. Điều khiến tôi không ngờ tới đó
là cuộc gọi của ông thông gia, ông ấy gọi điện rất vui vẻ thông báo về việc con gái tôi
sắp có nhà riêng. Tôi chưa kịp mừng, đã tá hỏa với điều kiện mà ông thông gia đưa ra.

Phía đầu máy bên kia, ông thông gia đổi giọng rất nghiêm túc: “Con gái ông tài không
có, nhan sắc cũng vừa phải, vậy mà lại được làm dâu nhà tôi coi như nhà ông có phúc
lớn. Thôi thì giờ hai con thích ra ngoài ở riêng, tôi cho đất thì ông bà cũng cố mà lo tiền
xây nhà. Coi như cả hai cùng chung tay cho con, cho cháu được sống điều kiện tốt hơn”.

Khi tôi nói là hiện nay điều kiện chưa cho phép, nên dù cố gắng cũng không lo đủ tiền
xây nhà cho con. Tạm thời xây nhà một tầng, sau này có tiền thì sẽ xây thêm các tầng
trên… Nghe xong, ông thông gia tỏ ra bực tức: “Tôi không thể để con trai, cháu nội tôi
sống ở nơi tạm bợ như vậy được. Đã xây thì phải xây nhà mấy tầng, khỏi phải lo nghĩ gì,
chứ chắp vá là mất mặt tôi lắm. Ông mà không lo được thì không xứng thông gia với nhà
tôi”.

Tôi không ngờ ông thông gia bình thường hiền lành, lịch thiệp như vậy mà giờ ăn nói
phũ phàng, ra điều kiện không khác gì bắt ép nhà tôi. Kể từ hôm đó đến giờ, con gái
ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện thoại khóc lóc bị bố mẹ chồng chèn ép, gây khó dễ
chi vì chuyện xây nhà.Con rể tôi cũng không vừa, cũng bộc lộ tính xấu vào hùa để trách móc vợ và bố vợ. Con gái tôi còn nghe lỏm được bố chồng nói với người khác là chỉ cho đất xây nhà còn giấy
tờ nhà không cho sang tên. Nghĩa là nếu có ly hôn, con gái tôi sẽ trắng tay.

Tôi buồn, thất vọng về cách hành xử ngạo mạn của nhà thông gia. Tôi suy nghĩ rất
nhiều, thương con gái hàng ngày chịu cảnh chèn ép của bố mẹ chồng. Để giúp con gái
được yên thân, tôi có nên cố vay mượn tiền cho con xây nhà ở riêng? Nếu như thông
gia tiếp tục quá đáng, tôi có nên đến đón con gái tôi về? Hãy cho tôi lời khuyên!