Ngay tối hôm đó, anh và ả nhân tình ôm nhau ngủ trên giường, còn tôi phải nằm dưới đất, vì nhà hết chỗ ngủ, tôi khóc cả đêm, chẳng thể nào ngủ được, tôi muốn lao vào và xé tan nát ả nhân tình, và chấm dứt quan hệ với anh.
Người ta thường nói, giữa vạn người, chúng ta gặp được nhau đã là duyên, thương được nhau đó là phận. Tôi và anh cũng thế, giữa hàng ngàn sinh viên, tôi và anh gặp nhau tình cờ trong một buổi sinh hoạt ngoại khóa. Tôi và anh tìm hiểu nhau và yêu nhau như bao cặp trai gái khác.
Anh thư sinh, hiền lành, học khoa Đông Phương học, tôi cô gái nhí nhảnh, vui tươi khoa Ngữ Văn. Cả hai mới nhìn đã thấy trái ngược nhau hoàn toàn và không hề liên quan đến nhau, ấy vậy mà chúng tôi lại thu hút nhau ngay từ ánh mắt ban đầu.
Tưởng chừng rồi sẽ như những chuyện tình sinh viên khác , vậy mà chúng tôi quen nhau ngón nghén cũng 5 năm rồi tiến hành đám cưới.
Cuộc đời tôi phải nói là sung sướng từ nhỏ, lớn lên cũng không bị chuyện tình cảm chi phối dằn vặt nhiều, quen được anh bạn trai tốt bụng, biết quan tâm đến người yêu. Bây giờ là chồng tôi, anh ấy vẫn như ngày xưa, vẫn thương yêu vợ hết mực. Những ngày đầu khi mới cưới nhau, cuộc sống của hai chúng tôi toàn sắc hồng. Anh đi làm về sớm cùng tôi ăn cơm, san sẻ việc nhà, giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa. Cuối tuần hai vợ chồng lại đi dạo, xem phim nhưng thời mới yêu nhau. Lâu lâu hai chị em lại xung xính về thăm gia đình hai bên. Cuộc sống hai vợ chồng cứ thể êm đềm trôi qua, chúng tôi sinh được bé gái. Hai vợ chồng hạnh phúc đặt là An Nhiên, tên ở nhà là Bé Nị.
Và rồi, sau 5 năm, bé Nị được 5 tuổi, chuẩn bị vào lớp mẫu giáo lớn tôi lại mang bầu bé thứ 2, lần này là một bé trai, chúng tôi đặt cho bé là Minh Quang, mong rằng lớn lên trí tuệ hơn người, có chí lớn. Lúc mang thai bé thứ 2 cũng là lúc tôi cảm nhận được sự thay đổi của anh, anh rất ít về nhà, thường xuyên đi công tác, những cuộc gọi của tồi đều máy bận… Tôi buồn bã và hỏi anh thì anh chỉ nói dạo này công việc anh hơi bận. Linh cảm phụ nữ cho thấy có điều gì đó bất ổn và tôi phải quyết định kiểm tra điện thoại, quần áo và cặp táp của anh nếu không tôi sẽ mất anh.
Ảnh minh họa: Internet
Đến tháng thứ 6, tôi mang thái bé Minh Quang, anh đi cả tuần chẳng về nhà, tôi gọi cho bạn bèm người thân thì đều nói không liên lạc được với anh. Một hôm thì anh điện về và nói” Em đừng tìm anh nữa, anh không về đâu, anh có lỗi với em và con”. Tôi nhưng chết đứng trước câu nói của anh.
Rồi sau một thời gian thì tôi cũng biết được chỗ anh và ả nhân tình đang sống với nhau. Lúc này tôi đã mang bầu tháng thứ 8 . Tôi vừa tới nơi đã thấy anh đang đứng trước cửa nhà tưới cây, tôi chạy đến van xin và khóc ròng mong anh về nhà, anh bảo tôi: “Em về đi rồi anh về sau”. Lúc này thì ả nhân tình tới và hỏi: “Ủa ai vậy anh, bầu bì rồi còn khóc tèm lem” Anh nói, “Con em gái, nó cãi nhau với chồng, để mai anh dẫn nó về”. Tôi muốn nói lại, nhưng anh trợn mắt và thế là tôi im lặng.
Khi viết ra câu chuyện này, tôi đã thực sự thấy lúc đó tôi quá yếu đuối và ngu xuẩn. Ngay tối hôm đó, anh và ả nhân tình ôm nhau ngủ trên giường, còn tôi phải nằm dưới đất, vì nhà hết chỗ ngủ, tôi khóc cả đêm, chẳng thể nào ngủ được, tôi muốn lao vào và xé tan nát ả nhân tình, và chấm dứt quan hệ với anh. Anh nỡ lòng nào để người anh yêu suốt 5 năm, lấy làm vợ hơn 5 năm đang mang thai tháng thứ 8 ngủ dưới đất còn anh và ả nhân tình sung sướng trên giường. Nhưng rồi, sức kiệt, tôi mang thai không còn sức mà làm mấy chuyện đó, tôi làm vậy chỉ càng đẩy anh xa tôi, thậm chí gây nguy hiểm cho đứa con trong bụng tôi, tôi cũng muốn những đứa trẻ ở nhà có cha, không muốn chúng bị gọi là con không cha. Không thể vì sai lầm của tôi, tôi đã chọn sai người đàn ông của đời mình mà để con tôi phải khổ, một mình tôi là đủ rồi. Cứ vậy mà tôi khóc…
Nhưng sáng hôm sau thì khác. Tôi gọi cả nhà chồng tới xử lý ả kia còn tôi quay về dọn đồ và dắt con ra khỏi nhà, không quên để lại tờ đơn ly hôn trên bàn cho chồng.