Mấy tháng nay, nghe nói bố chồng bệnh nặng, ông muốn cả gia đình tôi về thăm. Chồng tôi dự định sẽ đưa vợ con về quê nội vào dịp nghỉ lễ 30/4 này nhưng tôi không muốn quay lại đó lần nào nữa.
9 năm trước, tôi và Thắng yêu nhau rất nhiều và quyết tâm cưới nhau. Thế nhưng bố mẹ anh ấy ngăn cản quyết liệt, lý do là vì ngoại hình tôi xấu xí không vừa mắt họ nên ghét bỏ tôi.
Thực ra tôi không xấu tệ hại như họ nghĩ, chẳng qua Thắng quá đẹp nên khi đứng bên cạnh anh ấy tôi bị dìm hàng 1 cách phũ phàng. Nhiều lần tôi muốn chia tay để cho anh tìm được người vừa mắt bố mẹ anh ấy nhưng Thắng không chịu, bằng giá nào cũng phải lấy tôi.
Vì muốn ngăn cản chúng tôi đến với nhau, bố mẹ Thắng đã tìm cho anh ấy vài mối tốt nhưng bất thành. Do anh chỉ yêu và muốn cưới tôi làm vợ nên tôi đã đồng tình có thai trước để tạo sức ép cho bố mẹ anh ấy.
Khi tôi có thai, cuối cùng họ cũng chấp nhận tổ chức đám cưới cho chúng tôi. Cứ nghĩ khi bước chân vào nhà chồng thì quá khứ sẽ khép lại, bố mẹ chồng sẽ nhìn nhận đối xử tốt với con dâu. Nhưng ngày sống ở nhà chồng với tôi là những ngày tăm tối đáng sợ.
Chồng tôi đi làm xa nhà, mỗi tháng về thăm vợ có 1 vài ngày. Những lúc có mặt chồng thì mọi người đối xử tử tế với tôi, còn khi anh đi, họ quay ra hành hạ đay nghiến mỗi ngày.
Cứ 5h sáng bố chồng gõ cửa phòng nhắc tôi dậy pha cho ấm nước chè và úp cho bát mì. Ông mà đi thể dục về mà chưa có sẵn 2 thứ đó trên bàn thì tôi sẽ bị mắng mỏ những từ cay nghiệt mà chỉ sống ở nhà chồng tôi mới được nghe thấy.
Ở nhà tôi là con cưng được bố mẹ nuông chiều chẳng phải làm gì. Về nhà chồng tôi phải ra đồng làm việc từ sáng sớm đến trưa. Buổi chiều chỉ chợp mắt 1 lúc lại ra đồng làm tiếp.
Buổi tối em trai chồng đi học về chưa có cơm ăn sẽ quát nạt chị dâu:
“Chị ở nhà mà không lo nấu cơm sớm cho tôi ăn à? Anh tôi lấy chị chẳng qua là kiếm cho gia đình tôi người giúp việc không mất tiền. Chị làm nhanh tay lên, tôi còn phải học bài”.
Cứ mỗi lần cậu ấm lấy chuyện học bài ra dọa là mẹ chồng lại rối rít hối thúc tôi dọn cơm.
Khi bụng bầu to dần, đi lại cũng nặng nhọc hơn nhưng tôi vẫn phải ra đồng làm việc và lo cả việc nhà. 1 lần tôi bị bệnh nên không đi làm đồng được và ngủ quên đến tối muộn chưa nấu cơm. Em chồng đi học về chưa có cơm nên hò hét chị dâu nấu.
Ở nhà chồng, tôi phải làm việc luôn tay luôn chân, đã thế còn bị mắng mỏ bằng những lời lẽ cay nghiệt. (Ảnh minh họa)
Trong lúc tôi vội nấu cơm cho kịp giờ, em chồng ngồi rảnh rỗi giơ chân ra cản bước đi của chị dâu. Tôi không để ý đã ngã bổ nhào xuống đất, cú ngã quá mạnh khiến thai nhi không giữ được.
Sau khi bị sảy thai, tôi kể hết mọi chuyện với chồng. Khi đó em trai chồng không chịu nhận lỗi, còn bố chồng nói sức khỏe tôi yếu nên bị bệnh khó giữ thai. Đứng trước vợ và gia đình, cuối cùng chồng quyết định đưa tôi đến nơi anh làm và từ đó cuộc sống của tôi mới được bình yên, thoát khỏi những tháng đau khổ khi sống ở nhà chồng.
Hiện tại tôi đã có 2 con, từ ngày rời khỏi nhà chồng, tôi không quay lại đó lần nào nữa. Mỗi lần có việc chỉ 1 mình chồng về và thật may anh ấy không ép tôi về đó.
Mấy tháng nay, nghe nói bố chồng bệnh nặng, ông muốn cả gia đình tôi về thăm. Chồng tôi dự định sẽ đưa vợ con về quê nội vào dịp nghỉ lễ 30 tháng 4 này nhưng tôi không muốn quay lại đó lần nào nữa.
Trước khi ra đi, tôi thề sẽ không nhìn mặt những con người đã đối xử bạc bẽo với tôi. Tôi cũng không muốn nhớ về quá khứ đau buồn nữa. Thế nhưng chồng nói:
“Chuyện cũ qua rồi, bố mẹ đã già, em trai lớn hiểu chuyện hơn. Cái gì bỏ qua được thì bỏ qua, giữ trong lòng em có thấy hạnh phúc hơn không? Nếu lần này em không về quê nội, anh sẽ đưa 1 người phụ nữ khác và cùng các con về quê. Lúc đó em đừng trách anh là bội bạc”.
Nhà chồng đối xử tệ với tôi, chẳng lẽ tôi phải nhắm mắt cho qua sao?