Yêu nhau 9 năm mới anh chị mới có thể làm đám cưới. 9 năm yêu nhau có đến 5 năm anh phải nằm trên giường bệnh chữa trị và anh đã đừng khuyên chị lấy chồng nhiều lần. Song chị quyết đợi tới ngày anh có thể đi lại bằng chính đôi chân của mình để họ có thể làm đám cưới.
Và cuối cùng nhờ tình yêu thương và sự tận tụy chăm sóc hết lòng của chị cuối cùng anh đã vượt qua được bệnh tật để có thể khoác bộ vest chú rể sánh bước bên chị trong ngày cưới. Bạn bè ai cũng cảm phục chị, còn gia đình anh thì biết ơn chị vô cùng. Chị như người tái sinh cho anh vậy, nếu không có chị thì chắc chắn anh đã không thể có ngày hôm nay.
Chị được mẹ chồng và chồng chăm sóc hết mực. Cái thai cứ lớn lên trong bụng chị hàng ngày và vô cùng khỏe mạnh, vợ chồng chị mong ngóng từng ngày để được gặp con. Nhưng chẳng ai có thể ngờ, khi chỉ còn nửa tháng nữa là tới ngày sinh thì chị bất ngờ gặp tai nạn khi đang trên đường từ công ty về.
Chị được đưa đi cấp cứu ngay lập tức nhưng cái kết thì quá đau đớn. Bác sĩ vừa mổ lấy con ra thì chị đã nhắm mắt mãi mãi. Chị còn chưa được nhìn mặt con lần cuối vì đứa con gái nhỏ phải được bác sĩ chăm sóc đặc biệt vì nó cũng bị ảnh hưởng khi mẹ bị tai nạn. Cả nhà chồng chị đau đớn khóc than thương tiếc con dâu. Sao ông trời lại nhẫn tâm với chị như vậy?
Anh nằm đó ôm lấy quan tài của vợ . Anh không muốn đem chị đi chôn, chỉ muốn để vợ nằm đó mãi bên mình. Mọi người phải dùng sức mới lôi được anh ra để đưa quan tài của chị mang đi chôn. Những ngày ấy gia đình anh ngập trong nước mắt.
Cả gia đình anh dồn tình thương vào cho con gái. 2 năm sau ngày vợ mất anh vẫn chưa có cảm tình với bất cứ 1 cô gái nào khác, dù cho anh là con 1 trong gia đình có điều kiện. Bố mẹ anh cũng không dám giục con trai vì ông bà biết anh không thể nào quên được vợ, và cũng vì không muốn làm việc gì khiến con dâu ở suối vàng phải đau khổ.
Mùng 1 nào anh cũng đưa con lên chùa thắp hương cho mẹ. Con bé được bố cho xem ảnh mẹ nhiều tới mức cứ nhìn thấy ảnh mẹ ở bất cứ nơi đâu trong nhà là nó lao tới gọi “Mẹ ơi” ngay. Anh chăm sóc con rất cẩn thận, hàng đêm đều đọc truyện cho con bé nghe rồi gối đầu tay cho con ngủ, con bé cũng quấn bố vô cùng.
2 năm nay anh đã từ chối tất cả các chuyến công tác của công ty, giờ con cũng lớn rồi, con bé cũng ngoan nên anh cũng phải cống hiến cho công việc, không mọi người lại bàn tán tị nạnh. Hôm ấy tranh thủ ngày nghỉ cuối tuần trước khi có chuyến công tác 1 tháng, anh đưa con đi công viên chơi.
Anh bế con tới chỗ có vòng đu quay ở công viên để cho con chơi trò đó vì con bé rất thích. Lần này anh sẽ cùng con ngồi trên đó. Nhưng rồi vừa mới bế con tới gần thì bất ngờ anh giật bắn mình khi thấy đứa con gái đang ôm vai bố ú ớ gọi: “Mẹ ơi!!”. Theo phản xạ anh quay người lại, con bé chỉ tay về hướng xa xa: “Con thấy mẹ bố à”. Anh bước về phía con chỉ và rồi khi bố con anh mới đi được chừng 4 bước thì bất ngờ nghe tiếng “uỳnh” rất lớn sau lưng mình.
Chiếc đu quay rơi tự do, lao thẳng xuống đất trong tiếng la hét hoảng sợ của những người chứng kiến. Trên vòng quay lúc đó vẫn có người. Lúc đấy anh mới biết bố con anh vừa thoát chết. Mặc mọi người đang nhốn nháo đứa con thì cứ quay lại nhìn chỗ nó thấy mẹ rồi lay bố. “Bố ơi, mẹ đâu rồi. Không thấy mẹ nữa”.
Anh ôm chặt lấy con. Anh biết hôm nay chính vợ đã cứu bố con mình. Nếu con bé không nhìn thấy bóng mẹ thì số phận bố con anh không biết ra sao?? Vợ anh đã mãi mãi không còn trên cõi đời này nữa nhưng lúc nào cô ấy cũng dõi theo bố con anh. Chiều ấy anh lại đưa con lên chùa cầu nguyện cho vợ, anh đã quyết định cả đời này không bao giờ lấy vợ mà ở vậy nuôi con gái. Vì khó có người phụ nữ nào có thể thay thế được vợ trong lòng anh.